Thích Thiếu Thương ngẩn người.
Khóe miệng Cố Tích Triều vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt mà cao ngạo, đáy mắt lại có một tia do dự lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã bị y che giấu bằng cách dời tầm mắt đi.
“Tôi tin tưởng cậu.” Thích Thiếu Thương chậm rãi lên tiếng, đặt tay lên vai Cố Tích Triều, xoay y lại đối diện với mình, “cậu là người tôi chọn để thay đổi ER, tôi tin tưởng cậu.”
Cố Tích Triều cười khe khẽ, đôi mắt cũng nheo lại, dường như muốn an ủi mà vỗ lên bàn tay đang đặt trên vai mình của Thích Thiếu Thương.
“Tôi chỉ sợ cậu mang ER đi gây rối.” Thích Thiếu Thương cũng bật cười, tay Cố Tích Triều rất lạnh, nhưng lòng bàn tay cũng có chút nhiệt độ.
Người tay lẹnh thì tâm nóng, Thích Thiếu Thương đột nhiên nhớ đến rất lâu trước đây, có một người đàn ông luôn luôn cầm ly trà sưởi ấm bàn tay, chẳng biết mấy năm nay, người đó thế nào.
Đó là một hành tinh quanh năm lạnh lẽo, nên người đó luôn mặc quần áo thật dày, trên tay lúc nào cũng có một ly trà nóng.
Khi đó, Thích Thiếu Thương vẫn chỉ là một thằng nhóc, sức lực quá nhiều lại không biết trời cao đất dày, suốt ngày gây rối thành danh, nếu không có người đó, Thích Thiếu Thương sẽ không phải là Thích Thiếu Thương bây giờ.
Trong lúc suy nghĩ, Thích Thiếu Thương nắm lấy tay Cố Tích Triều, cảm thấy tay Cố Tích Triều hơi rụt lại.
Hơi ấm truyền đi giữa hai bàn tay, khiến cho Cố Tích Triều bối rối.
Ý tưởng y vừa đưa ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-zero/273043/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.