Màu trắng, không gian lạnh lẽo.
Ác quỷ mặc áo trắng đang múa.
“Một thằng nhóc của Chủng người rác rưởi thì có giá trị gì?” giọng nói của ác quỷ không có hơi ấm.
“Giải phẫu nó ra làm kiểm tra toàn diện đi.” Ngón tay của ác quỷ cùng máy móc kim loại lạnh như băng.
Tiếng gào khóc cầu cứu chỉ là những rung động vô nghĩa của thanh đới, nước mắt và mồ hôi chỉ là phản ứng bản năng dùng để bài trừ chất độc trong cơ thể, đau đơn sợ hãi chỉ là những dòng điện sinh học yếu ớt của thần kinh.
Tất cả phản kháng, phẫn nộ, chẳng qua chỉ là những biểu đồ và dãy số.
Tất cả thanh âm chỉ có cùng một ý nghĩa: Mày là một vật thí nghiệm.
………………………………
“Không……không phải……” Cố Tích Triều thì thầm, bỗng nhiên tìm lại được tri giá, ngồi bật dậy, lại bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm cho hoa mắt, trước mắt tối đen như sắp ngất đi, y đột nhiên phát hiện ra bản thân rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thuốc sát trùng, bốn bức tường vẫn trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, nhưng có ánh nắng rực rỡ rọi trên người, và đằng sau, có một điểm tựa không rõ nguồn gốc.
“Hôm qua cậu rơi xuống chịu chấn động khá mạnh, có thể bị chấn động não nhẹ, cố gắng đừng cử động.” bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, “Có điều, cậu có thể buông tay tôi ra trước không?”
Cố Tích Triều lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện bản thân quả nhiên đang nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-zero/273038/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.