Sau khi một chuỗi án mạng phát sinh, Lục Phiến Môn một khắc cũng không được nghỉ ngơi, tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung trên người Thích Thiếu Thương, nhưng thật sự mọi người đều biết hắn không phải hung thủ, rõ ràng ai cũng biết hung thủ là Cố Tích Triều, nhưng xác thực là chứng cớ gì cũng không có. Vì tra tìm dấu vết để lại, cũng vì giám thị nhất cử nhất động của Cố Tích Triều, toàn bộ Lục Phiến Môn từ trên xuống dưới có thể nói là không ngủ không nghỉ, chỉ có vài canh giờ ngắn ngủi lúc sáng sớm để nghỉ ngơi.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay lại bị điếc tai bởi một tiếng la hốt hoảng, đánh vỡ khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi, người phát ra tiếng la này chính là thám tử giám thị Cố Tích Triều.
“Làm sao vậy?” Nghe tiếng, người đầu tiên lao tới chính là Thích Thiếu Thương, bởi vì hắn là người duy nhất ở Lục Phiến Môn không hề đi nghỉ ngơi, tơ máu trong hai mắt không thể che dấu cho thấy hắn đã rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không muốn ngủ, cũng không ngủ được, nhiều lần cố gắng, vẫn không thể không nghĩ tới chuyện kia.
“Việc lớn rồi.” Vị thám tử một đường vội vả trở về tựa hồ vẫn còn chút kinh hồn chưa định, “Cố Tích Triều y, Cố Tích Triều y,…”
“Cố Tích Triều làm sao?” Cố. Tích. Triều. ba chữ kia đối với Thích Thiếu Thương mà nói giống như một lời nguyền đâm thẳng vào tâm hắn.
“Y… Y…” Nếu đã là thám tử của Lục Phiến Môn đương nhiên không đơn giản, sau khi hít một hơi sâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-vu-thuong/116325/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.