Đêm lạnh như nước, ánh trăng tựa hoa liên, lặng yên không một tiếng động, một bóng đen nhảy vào bên trong Vương phủ.
Triệu Hàn đang ở thư phòng chuẩn bị cho buổi lâm triều ngày mai, Lý Đống chết thực sự đã khiến hắn rất đau đầu. Đại Tống hiện tại đã đến ngày diệt vong, nội bộ mục nát không chịu nổi mưa gió, bên ngoài lại có Đại Liêu, Đại Kim như hổ rình mồi, chỉ có mỗi một thủ quan duy nhất làm lá chắn cho Đại Tống, mất đi thủ quan Lý Đống giống như long mất đầu, căn bản không chịu nổi một kích.
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn không khỏi cau mày, ngẩng đầu ngóng nhìn ngoài cửa sổ, một vầng trăng cô độc treo cao, giống như Tống triều hiện tại tứ cố vô thân [một thân một mình], tràn ngập nguy cơ, không khỏi thở dài thật sâu.
Lúc này, ngoài cửa một bóng đen sượt qua, “Ai?” Triệu Hàn lớn tiếng quát, ban đêm xông vào Tương Vương phủ quả thật lá gan cũng không nhỏ.
Không tiếng trả lời, chỉ có cửa thư phòng bị đẩy ra, giữa màn đêm một người lặng yên đứng thẳng, gió nhẹ thổi làm cho một thân áo trắng đong đưa, ánh trăng rơi lên áo bào tuyết trắng, hòa tan mà tiêu thất đi, tựa như bảo thạch khéo léo ngưng tụ ánh sáng trăng, tựa như không nguyện ý để người nhìn thấy, ở trên bề mặt áo bào trắng trượt qua sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh. Một đôi mắt trong suốt như đêm giống như bị bao phủ bởi một màn sương dày, làm cho người khác không thể nắm bắt ý nghĩ trong đó.
“Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-vu-thuong/116322/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.