Không có máu tươi đỏ sẫm, không có trường tên thấu suốt lồng ngực, không có đôi môi trắng bệch, cũng không có một thân thấm đẫm huyết tinh như hồng điệp gãy cánh khiến cho đầu óc hắn mê muội. Cố Tích Triều vững vàng đứng ở nơi đó, tuấn mi khẽ nhướng, đôi con ngươi lãnh nhiệt, sống mũi như ngọc tạc, đôi môi thủy nhuận khẽ nhếch lên một nụ cười đạm nhạt, thậm chí mái tóc đen quyển khúc buông xõa bên thái dương cũng ánh lên một màu đen bóng mềm mại.
Thích Thiếu Thương nhìn y, tâm không hiểu vì sao lại rung động, đau sao? Có lẽ có một chút.
Cả hai người đều không nói gì, Cố Tích Triều thậm chí còn không nhìn về phía Thích Thiếu Thương, y vẫn một mực kiêu ngạo, thẳng lưng mà đứng, cho đến khi Tiểu Giang ở một bên khẽ nói: “Cần phải đi.” y mới đưa mắt nhìn về phía Thích Thiếu Thương.
Lưu Anh giả đã chết, Tiểu Giang cho nàng một kiếm thống khoái. Cố Tích Triều cũng xoay người, đột nhiên dùng thanh âm trong trẻo mà trầm thấp đối Thích Thiếu Thương nói: “Thích đại hiệp, đi thôi.”
Tịch gia quả nhiên thần thông quảng đại, Tần tiên sinh lại là một kẻ thiện tính khôn khéo.
Tiểu Giang ngồi kể choThích Thiếu Thương nghe Cố Tích Triều làm sao trốn thoát khỏi thành, làm sao ngụy trang đem Lưu Anh bỏ trốn. Mà ngay khi y đến ngôi miếu hoang cũng vừa vặn gặp Tiểu Giang đang đi đến, mới biết Tiểu Hầu Gia truyền ra mệnh lệnh đuổi bắt Lưu Anh cùng Cố Tích Triều. Nhận được tin tức, Cố Tích Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-vong-uu/3210308/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.