Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh
Giữa một mảnh đen tối, một điểm nhỏ đã thu hút ánh mắt hắn.
Đó là một kẻ gầy nhỏ đứng sau cùng trong đám Hắc Vũ, bên đai lưng màu đen lúc này lại để lộ ra một chút hà bao màu hồng nhạt, lộ ra bên ngoài áo tơi thập phần.
Hoàng Kim Lân thoáng kinh ngạc, gút mắc nhỏ trong lòng nhanh chóng liền thông suốt, vội đưa ánh mắt rời khỏi đám người, Khóe miệng không thể ức chế lộ ra một mạt tươi cười, phất tay cho người thân tin đến gần, nhỏ giọng phân phó một phen.
Khi đi vào một khoảng đất rộng rãi, chỉ một cái thủ thế, toàn bộ Hắc Vũ đã qua huấn luyện lập tức lui về sau, chỉ còn lại hai người vẫn đứng nguyên giữa sân, một cao một thấp, đơn độc đứng bên nhau.
“Cố Tích Triều, ngươi còn muốn trốn đến nơi nào?” Hoàng Kim Lân đứng trên con đường đây bùn đất. Sắc trời đã sáng hơn lúc vừa rồi một chút, gió lay động nhánh cây làm cho những giọt mưa còn đọng lại trên cành lá rơi xuống đất, hắn đứng ở nơi đó đưa ánh mắt âm trầm chắm chú nhìn người đối diện, những giọt nước lạnh lẽo quất vào mặt mang theo cảm giác thống khoái, trong lòng vui vẻ đến mức run rẩy.
Dưới bóng râm của đấu lạp, Cố Tích Triều nhẹ nâng môi mỉm cười, ý cười loan đến cả đầu mày khóe mắt, khinh miệt giống như đang xem một kẻ hề diễn trò, thanh âm lanh lảnh vang lên giữa mảnh đất trống trải: “Hoàng đại nhân khó có được một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-vong-uu/3210298/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.