Edit: Nguyệt Phong + Beta: Kamiya
Hắc ám lúc nào tràn đến, lúc nào lại biến mất, Cố Tích Triều cũng phân không rõ, y chỉ biết có một loại đau đớn vô pháp diễn tả thành lời khiến y tỉnh lại, thế nhưng cơn chóng mặt không biết từ đâu ập đến khiến y căn bản một chút ý thức cũng không thể thu hồi, hồn phách như phiêu lãng khỏi cơ thể hồi lâu mới chính thức quay về với bản thể.
Trước mắt chỉ là một mảng tĩnh lặng, cũng không phải là y không nhìn rõ trước mặt, cảm giác đã tỉnh cũng không đồng nhất với lúc ngất, nhìn vai mình bị một thanh kiếm xuyên qua cắm thẳng vào tường, trong lòng cũng phát sinh ra một cảm giác kỳ quái, nhưng y cũng không muốn theo đuổi tới cùng mọi chuyện.
Y vươn tay nắm chặt chuôi kiếm, đem toàn lực của bản thân rút kiếm ra. Do bản thân không có nội lực nên động tác cũng vì vậy mà thiếu đi tốc độ, cắn răng ngăn lại tiếng rên đau đớn, kiếm phong từ từ lướt qua vết thương mang cảm giác đau đớn đến từng phân trên cơ thể.
Đau quá, kiếm không cầm được rơi xuống mặt đất, thân thể cũng không chống đỡ được mà ngã ra, trước mắt Cố Tích Triều liền kéo đến một mảng hôn ám. Liều mạng giãy giụa khiến bản thân một lần nữa thanh tỉnh liền phát hiện ra trong gian phòng không chỉ có một mình y mà còn có rất nhiều người, đủ loại người, nhưng tất cả bọn họ đều giống nhau ở một điểm. Bọn họ đều đã chết, toàn bộ là người chết.
Là một trò giá họa sát nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-vong-uu/116890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.