Vừa nhận ra hắn, trường mi thanh tú nhất thiêu, Cố Tích Triều mang theo trong thanh âm một chút bất đắc dĩ nói: “Tới nhanh thật.” Hai tay giữ lấy thanh y, xoay người vào phòng: “Vào đi, thuận tiện đóng cửa lại.”
Thích Thiếu Thương y theo lời y, đưa tay đóng cửa rồi bước theo bóng lưng Cố Tích Triều đi vào nội ốc. Bên ngoài sân trống trải đã đành, nội phòng cũng không lớn, gia cụ lại cũng rất đơn giản. Tính ra cũng chỉ có một cái giường, một cái ghế, và một cái bàn mà thôi, Thích Thiếu Thương nhìn quanh một hồi, ánh mắt liền rơi ào cổ cầm, cùng một chậu lan sắc màu sặc sỡ để trên bàn.
Cổ cầm hắn đã thấy qua, là vật mà người kia thường hay ôm trên tay, màu sắc u tối, hoa văn trên đàn như được bàn tay thiên nhiên khắc lên từng thớ gỗ, day đàn đứt cũng chưa được nối lại, khiến cho cầm lộ ra một vẻ cũ kỹ, hư hỏng.
Mà lan bồn bên cạnh lại khiến người khác nhìn không hề chớp mắt, chỉ là một bông hoa nhở được trồng trong tiểu bồn nhưng dáng dấp lại vô cùng kỳ dị, phiến lá hình như trái tim, đóa hoa phân năm cánh, mang màu xanh tím, giữa hoa không có nhị mà mang một đóa hoa nhỏ hình dáng tương tự.
Thấy Thích Thiếu Thương nhìn chăm chú bông hoa trên bàn, Cố Tích Triều mới đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên phiến lá nói: “Nó gọi là Tư Tình. là một người đem về từ một nơi hiếm có đưa cho ta. Khi mặt trời xuống núi cũng là lúc hoa nở, sắc màu tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-vong-uu/116888/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.