Tuy tình hình ngày đó có làm cho tâm tư của Thích Thiếu Thương cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nhưng sau khi yên tĩnh suy xét, Thích Thiếu Thương cảm thấy được không phải như vậy. Thứ nhất, ước nguyện ban đầu của Cố Tích Triều không phải là muốn lão Bát chết, thứ hai ngày đó hai người cuối cùng đều rơi vào cảnh khí phách phân tranh, có mười câu thì đã có tới chín câu là nói không ra hơi, nửa thật nửa giả, phải xem đương sự có suy nghĩ như thế nào.
Thích Thiếu Thương không nghĩ sẽ buông tha, chẳng sợ Cố Tích Triều chết rồi hắn cũng sẽ đuổi theo y xuống dưới tận âm tào địa phủ, huống hồ y con sống.
Vì thế vào một buổi sáng bình thường, khi Cố Tích Triều vừa mở cửa, liền thấy Thích Thiếu Thương đứng trong sân tựa như một cái cây, nhìn lượng sương sớm trên người xem ra đã đến đây từ lúc trời còn chưa sáng, đứng đợi đến khi y mở cửa. Đáng tiếc, y không phải là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đầu, sẽ không cảm động đến mức rơi lệ, dựa ngay vào trong vòm ngực của hắn, mà vui mừng lớn như vậy. Y thậm chí bình tĩnh nghĩ, xem thần sắc của Thích Thiếu Thương, hẳn Mục Cưu Bình còn chưa có chết. Bất quá, nếu y muốn đẩy Mục Cưu Bình vào chỗ chết, Mục Cưu Bình sớm đã an nghỉ dưới lòng đất, sớm ngày mồ yên mả đẹp.
Bỗng nhiên, Cố Tích Triều cảm thấy được bản thân mình quả thật đã bình tĩnh đến mức lãnh khốc, mà một kẻ quá lãnh khốc thì không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-va-thiet-co-mong-ly-phu-sinh/3259433/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.