Thiết Thủ luôn gọn gàng ngăn nắp.
Tới nơi ở, nấu nướng, tẩy trừ vết thương, băng bó. Miệng vết thương cũng không có gì trầm trọng, Thiết Thủ lại mất nhiều thời gian, Cố Tích Triều cảm thấy cả kinh, nhịn không được hỏi:”Có cái gì không ổn sao?”
Thiết Thủ thản nhiên đáp:”Chậm một chút, có điều sẽ không đau.”
Cố Tích Triều cười cười:” Đau chỗ đấy ta còn chịu đựng được.”
Thiết Thủ nói:”Có thể chịu đau với không sợ đau là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Cố Tích Triều hơi sửng sốt, cảm thấy được lời này quen tai, nghĩ liền thản nhiên nở nụ cười:”Ngươi còn nhớ rõ.”
Thiết Thủ nói:”Bởi vì sau lần đó, người liền không nói một câu liền không từ mà biệt.”
Trầm mặc trong chốc lát, Cố Tích Triều thản nhiên đáp:”Ngươi đang oán trách ta?”
A, đã hiểu được sự lo lắng của hắn, thực sự là tiến nhanh một bước. Nhưng vất vả bỏ ra nhiều thời gian cùng sức lực như vậy, chỉ đổi được có ba chữ, có đáng không?
Đương nhiên không đáng.
Chính là hắn nguyện ý, bất kể tốt xấu lợi hại thế nào, huống chi muốn làm ơn cứu giúp cũng phải dựa vào cơ duyên, đều là kiếp số, không phải người nào cũng có thể gặp được. Thiết Thủ nhất thời còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không lên tiếng, Cố Tích Triều cảm thấy bất an, giương mắt nhìn lên, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, Thiết Thủ ôn hòa cười:”Không, ta chỉ là đang lo lắng.”
Cố Tích Triều giơ cánh tay che khuất ánh mắt, thở dài:”Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-va-thiet-co-mong-ly-phu-sinh/3259430/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.