Trong khoảnh khắc ấy, Thích Thiếu Thương cảm giác như mình đang mơ, một giấc mơ Thích Thiếu Thương từng mong mỏi trong bao nhiêu đêm trường, suốt một năm qua, một giấc mơ hắn nguyện trầm luân cả cuộc đời cũng không cầu tỉnh lại.
“Thiếu Thương ….”
Con người kia rất lãnh tâm, lạnh lùng cao ngạo, chẳng buồn liếc mắt nhìn kẻ khác, lại luôn chỉ nhiệt tình mỉm cười với Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều. Ngay lúc này đây, Cố Tích Triều rõ ràng, chân thực đứng trước mặt hắn, giống như y chưa bao giờ biến mất, giống như mỗi buổi sáng sớm, khi Thích Thiếu Thương đẩy cửa bước vào, y đều nhìn hắn rồi mỉm cười như vậy, khiến cho hắn an tâm, khiến cho hắn hạnh phúc; giống như cơn ác mộng một năm qua khiến hắn từng đêm rơi lệ, chỉ cần tỉnh lại sẽ lập tức trở thành hư vô.
Cái gì cũng không cần nữa, Thích Thiếu Thương cả người run rẩy tiến lên phía trước, yên lặng nhìn người trước mắt, hé miệng, nhưng lại nói không nên lời –
“Ca!”
Tiếng gọi của Chu Thiên Tứ khiến Thích Thiếu Thương chấn động run mạnh, rồi rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần. Thích Thiếu Thương lúc này mới nhìn đến Lệ Nam Tinh đang đứng trước mặt hắn kinh ngạc, miễn cưỡng cười cười, “Đến là tốt rồi”.
“Thật xin lỗi, ta đã tới muộn”. Lệ Nam Tinh thản nhiên mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt lại ẩn ẩn chút hàm ý xin lỗi.
“Không việc gì”. Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Hảo, nếu mọi người đã tới đông đủ, vậy ta nói trước một chút. Tổ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tinh-phu-the/3114392/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.