*Nguyên văn “Lưu thủy thập niên giang” trong tác phẩm Hoài thượng hỷ hội Lương Xuyên cố nhân của Vi Ứng Vật.
Nơi ngã tư đường quen thuộc, cậu một bên, còn anh, Thích Thiếu Thương một bên. Rõ ràng gần nhau đến thế, lại có cảm giác biển trời cách mặt, vĩnh viễn không đến được với nhau…
“Là em…” Cố Tích Triều lấy điện thoại di động ra, bấm số “1″, số của anh. “Đừng qua đây, rất nguy hiểm…”
“Tích Triều, đừng đi! Đừng đi…” Thích Thiếu Thương chỉ chực băng qua dòng xe vẫn nườm nượp tới lui như thác lũ ào ạt tràn về, mà đèn giao thông nơi ấy dường như vĩnh viễn không chuyển sang màu đỏ.
“Thiếu Thương, nghe em nói. Em mệt chết đi được, thật sự… em quá mệt mỏi rồi. Không ngừng tranh chấp, không ngừng phỏng đoán, không ngừng hoài nghi, không ngừng dò xét, càng ngày càng khiến em thấy chán ghét hơn. Thích Thiếu Thương, anh không hề thấy thoải mái, mà em, Cố Tích Triều, cũng đã không còn là Cố Tích Triều của trước kia! Tình yêu là gì, em không còn phân biệt rõ được nữa rồi. Em chỉ biết, khi tình yêu cần phải hy sinh quá nhiều để duy trì thì tình yêu đó đã đến bên bờ vực nguy hiểm không thể cứu vãn được nữa. Thiếu Thương, tình yêu vốn rất yếu ớt, mà giờ phút này bên trong tình yêu của chúng ta đã là một mớ hỗn độn rồi, còn tiếp tục được sao?”
“Tích Triều, Tích Triều…”
Thích Thiếu Thương chỉ biết thì thào gọi tên cậu. Như vậy không được! Anh không được phép buông tay, anh không thể buông tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tin-rang-co-duyen/1890040/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.