*Nguyên văn “Tự thị nhân sinh trường hận, thuỷ trường đông” trong tác phẩm Tương Kiến Hoan của Lý Dục.
Đám tang được tổ chức tại nhà tang lễ. Nhưng trong đại sảnh, ngoài Cố Tích Triều ra, không một bóng người qua lại.
Người cử hành tang lễ nhìn đại sảnh vắng lặng, trong lòng có chút không yên. Những đám tang khác, tiếng khóc rung trời chuyển đất, mà nơi đây lại quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến quỷ dị. Trừ ông ra, người duy nhất còn sống chính là Cố Tích Triều. Hôm nay cậu mặc áo đen trang nghiêm, im lặng ngồi một bên, đôi chân dài gầy gò vắt chéo, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Cậu đang hút thuốc, đầu ngón tay chập chờn khói trắng, chậm rãi đưa lên miệng, sương khói nhạt nhoà phủ trên ánh mắt mê ly, nhưng ánh lửa mong manh chập chờn ấy khiến gương mặt chìm trong bóng tối của cậu chốc chốc lại sáng lên từng mảng, thoạt nhìn càng thêm giống quỷ!
“E hèm, Cố tiên sinh…” Người cử hành tang lễ ngập ngừng mở miệng, nơi này không có chút nhân khí, thật sự là càng lúc càng lạnh sống lưng, “Nếu vẫn không có ai tới, tôi nghĩ…”
Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn bên ngoài trời đã dần tắt nắng, trên môi hiện lên một ý cười khó hiểu: “Được rồi, ông đi đi.”
Cậu của cậu, hẳn sẽ không đến. Bất luận cậu hay mẹ đều là những người đã bị đuổi đi, dù có chết, cũng sẽ không được thừa nhận!
Cố Tích Triều lấy từ trong túi quần ra một cái bật lửa, châm vào đống giấy tiền vàng mã, nhưng không lập tức ném chúng vào chậu than, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tin-rang-co-duyen/118513/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.