Nhưng câu nói của Vô Tình trước khi đi ấy, chỉ trong vỏn vẹn 20 phút sau đã được chứng minh là sai, ít nhất, ở trong thế giới của Cố Tích Triều, nó hoàn toàn sai.
Du Mỹ Diêu, thanh danh ở quán café Ma Khách thật sự quá lớn. Một phu nhân xinh đẹp hào phóng, phong thái thanh nhã, lại si mê một bartender nhỏ hơn mình chừng hai mươi tuổi, mỗi ngày đều đến đây ngẩn người ngắm nhìn rồi tán tụng cậu. Bất quá thì, đây vốn có thể miễn cưỡng coi như một câu chuyện tình lãng mạn đầy tiềm năng. Đáng tiếc, màn kịch trai tài gái sắc ấy lại biến thành một vụ giết người đẫm máu.
Đại sát phong cảnh!
“Cậu bị đuổi việc.” Sau khi Vô Tình rời khỏi, đây là lời đầu tiên Cố Tích Triều nhận được từ ông chủ.
“Vì sao?” Cố Tích Triều hơi giật mình, nhưng trong lòng có lẽ cũng đã đoán trước được, cho nên vẫn không quá hoảng loạn.
“Vì sao? Hừ! Tiểu Triều, đời cậu sắp lên hương rồi, cần chi phải theo bọn người ngốc nghếch như chúng tôi cả đời đây?” Tiểu Tuyên giao thiệp khéo léo buột miệng thốt ra.
Cố Tích Triều ẩn nhẫn nhíu mày, không để ý đến Tiểu Tuyên, chỉ giải thích với ông chủ, “Ông chủ, ông cũng biết tôi không có bất cứ quan hệ gì với bà Du. Tôi cần công việc này.” Giọng nói của cậu, vẫn vạn phần nhã nhặn, chỉ đơn giản là trần thuật, ngoài ra, không có nửa ý van xin.
Ông chủ thờ ơ, chỉ lấy ra một xấp tiền mỏng, đưa cho cậu, “Đây là nơi làm ăn buôn bán, không thể để những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-tin-rang-co-duyen/118502/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.