Vốn định đợi Triều Triều, kết quả sau khi quét dọn Tích Tình Tiểu Cư thật sự quá mệt mỏi, nên —— ngủ một mạch đến hừng đông! =_=||||||||| Thật đáng buồn a ~
Tay giơ lên ngăn ánh dương chói mắt, thắt lưng vặn qua vặn lại ngồi dậy, ngáp một cái, lười nhác đi ra cửa. “Rầm!” một tiếng, va phải ai đó, đầu óc choáng váng. “Ai?!” Bất mãn kêu lên, vừa ổn định thân người, ngẩng đầu, Thích Thiếu Thương hiện ra trước mắt!
“Ngươi…” Vừa định mở miệng hỏi ngươi tại sao lại ở đây, đột nhiên nhớ đến, đúng hơn phải hỏi vì sao Vũ Cung Lâm lại ở Tích Tình Tiểu Cư, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Này…”
“Ta, ta mắc tè!!!!!” Mặc kệ Thích Thiếu Thương muốn nói cái gì, vội vàng cắt đứt lời hắn, thảm rồi, lại gặp Thích Thiếu Thương ở ngay Tích Tình Tiểu Cư! Thuận miệng tìm một lý do vụng về lấy cớ chạy đi.
“Chờ một chút!”
Còn chưa chạy được bao xa, phía sau đã truyền đến thanh âm của Thích Thiếu Thương. Dưới chân không tự chủ được ngừng lại. Chết tiệt! Ta nghe hắn nói làm gì cơ chứ!
Chờ. Ta đang chờ Thích Thiếu Thương nói, hắn muốn nói gì, ta không biết, ta muốn chờ cái gì, ta cũng không biết.
“Ngươi nói cho y biết, ta muốn gặp y.”
“Vèo”, chạy tới hậu viện với tốc độ của ánh sáng. Ông trời ơi! Hắn nói với ta muốn gặp y! Hắn nói muốn gặp y! Hắn nói… muốn gặp ai? Không phải là…
Ta bình hạ tâm tư đang hỗn loạn, tỉnh táo lại. Không, không có khả năng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-ta-la-me-ruot-ta-so-ai/2614509/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.