Đem Cố Tích Triều đặt xuống giường, Thích Thiếu Thương lấy ra hai viên thuốc từ chiếc bình thủy tinh đưa qua cho cậu, ôn nhu nói:
“Ngoan ngoãn uống thuốc. Ngủ một hồi đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Ân….”
Cố Tích Triều ngoài miệng đáp, trong mắt lại tràn ngập không tình nguyện.
Thích Thiếu Thương ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay đặt ngoài chăn của Cố Tích Triều nhét vào trong, cười nói:
“Còn tính tình đùa giỡn của tiểu hài tử sao? Tôi lập tức sẽ trở lại. Cậu ngủ một giấc, mở to mắt liền sẽ nhìn thấy tôi!”
Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán cậu, Thích Thiếu Thương đi ra khỏi cửa.
Cố Tích Triều nhìn hai viên thuốc trắng nho nhỏ trong lòng bàn tay, âm thâm cười khổ. Người này thật là khờ a, chăm sóc bệnh nhân mà thế này. Không đưa nước thì làm sao uống thuốc?
Bất đắc dĩ, cậu đi ra khỏi phòng, nghĩ muốn lấy một ly nước để uống thuốc.
Nhẹ hốt hoảng buông tay, viên thuốc rơi xuống đất.
Vãn Tình?!
Cố Tích Triều một trận đầu váng mắt hoa, vươn tay đỡ lấy khung cửa.
Lăng lăng nhìn bóng dáng hồng hồng ngồi ở phòng khách. Thân hình này, Cố Tích Triều làm sao có thể nhận lầm?!
Tựa hồ nghe được động tĩnh phía sau, Vãn Tình máy móc xoay người lại.
Xác thực mà nói, chỉ có nữa người trên xoay lại, nữa người dưới vẫn là hảo hảo ngồi trên ghế.
Cố Tích Triều mở to mắt, gắt gao che miệng lại. Cậu hoảng sợ nhìn thân người cứng nhắc xoay chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-quy-ban/2292624/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.