Cổ đạo tây biên thuỷ lưu đông, nguyệt tả thiên, hoa lạc thạch bàng, đoạn nhai tứ ngũ toạ, san như nhận, bạt thiên quân, loạn vân phi độ phong tế nhật, ly nhân đoạn trường xứ, khởi thị hải đường thu.
(Cổ đạo phía Tây, nước chảy phía Đông… Trăng nghiêng cánh tả, hoa rơi bên đá… Bên sườn dốc chừng bốn năm toạ, ngọn núi tựa lưỡi đao nặng ngàn cân… Mây bay điên cuồng che lấp thái dương… Xa người lòng đau như cắt, phải chăng như hoa hải đường mùa thu.)
Vô Tình nhíu mày nhìn Truy Mệnh đem về một mảnh vải có vệt máu sớm đã khô hoá thành màu đen, chỉ có thể nhận ra vài câu văn vô nghĩa.
“Ta truy lùng hồi lâu, chỉ tìm được thứ này, không thấy người,” Truy Mệnh nuốt một hớp rượu xuống bụng. Truy Tam Gia ra tay mà không bắt được người, trên đời còn ai làm được.
“Quả nhiên là Cửu Hiện Thần Long,” Vô Tình đương cảm thán, bỗng rung mình nhớ tới một chuyện, liền phái Ngân Kiếm đi mời Thiết Thủ.
Thiết Thủ trông thấy mảnh vải cùng mấy chữ kia, lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ngươi từng coi quản Liên Vân trại một thời gian,” Vô Tình chậm rãi nói, “nếu đây không phải là ám hiệu của Liên Vân trại, vậy nó còn có thể là cái gì? Như chữ ‘Tả’, ‘Sơn’, ‘Đông’ chẳng hạn, có phải là để chỉ phương hướng?”
“Ám hiệu của Liên Vân trại có rất nhiều, chẳng qua là lúc ta cùng Đường huynh đệ coi quản, những người hiểu được ám hiệu này đều đã chết. Ta chỉ hiểu rõ hơn một chút, ví như câu đầu tiên lấy chữ thứ nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-phong-vu-duc-lai/117259/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.