Bỉ ngạn hoa là một loài hoa đẹp, nhưng lại toát lên một nỗi niềm bi thương khó tả. Hoa đào có bao nhiêu mềm yếu, nương theo cánh gió, tung bay đầy trời. Khung cảnh đẹp, nhưng tang thương. Người cười, nhưng tâm không cười. Tê tâm liệt phế, đau thấu tâm can. Đoạn tình cảm này, là vô tình? Là hữu ý? Vạn kiếp bất phục, đắm mình trong nỗi đắng cay.
Nhân sinh tùy hứng, yêu thương tùy tâm. Khổ khổ sở sở nói không nên lời... Tiếng vọng về là khúc ca ai oán. Ai khóc thương ai? Ai nhớ nhung ai? Triền miên trong cơn say bất tận. Say vì rượu, cũng vì cố nhân.Tình cảm muộn màng, hối hận liệu có kịp?Người đã sớm phai tàn theo cánh gió thoảng bay đi. Đau! Toàn thân tê dại. Một hồi lại một hồi, không ai thấu, không ai nhớ, không ai thương.
Hắn yêu, nhưng hắn lại tổn thương người mình yêu. Nên trách hắn ngu ngốc, hay thương hại hắn mù quáng? Để rồi quay đầu lại, không còn kịp nữa. Chỉ còn lại những dòng ký ức mơ hồ không tên. Cái giá phải trả cho sự cố chấp của hắn là quá lớn. Cô độc suốt đời! Hắn đã làm gì? Hắn ân hận! Sống trong dằn vặt cùng khổ đau đến tận cùng... Giọt nước mắt của hắn... giọt nước mắt đàn ông. Ngậm ngùi... mang đầy ý vị chia phôi. Để lại nhân gian một chữ... đau!