Edit + Beta: Dạ Lãnh
Dương Ly buông Cố Tích Triều đang bừng bừng nộ khí ra, thở dài ngâm nga: “Tối khổ mộng hồn, đêm nay chờ người không đến. Hỏi vì sao thì đáp rằng, chân tâm bỏ phí, tình trao ảo ảnh, trộm đổi hàn hương. Trời lại răn người, ngại gì gặp nhau trong thoáng chốc.” Nói rồi liền ôm quyền, bất chợt cao giọng hùng hồn nói: “Đêm mười lăm trăng tròn, bốn huynh muội ta xin đợi để được vinh dự đón tiếp Cố công tử. Cáo từ.” Nhìn Cố Tích Triều một cái, rồi phi thân lên mái hiên, ba người kia đang đấu cùng Thích Thiếu Thương lập tức thu chiêu, thi triển khinh công theo đi.
Thích Thiếu Thương không thèm đuổi theo, chạy nhanh đến bên cạnh Cố Tích Triều, sờ nắn thân thể y, hỏi: “Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Cố Tích Triều vỗ vào cổ, ngực phập phồng, ngẩng đầu, căm tức nhìn Thích Thiếu Thương, phất tay hắn ra, xoay người nhanh chóng rời đi. Chỉ là chân trái có tật, khiến y bước đi khập khiễng, vô cùng chật vật. Thích Thiếu Thương không nói gì, lặng lẽ đi theo sau. Cố Tích Triều không cần biết cổng chính của Trần phủ có dán giấy niêm phong hay không, đẩy cửa lao ra, cúi đầu đi thật nhanh. Một đường thẳng tới giữa rừng, không đi nổi nữa, bước kế tiếp như tê liệt, cả người Cố Tích Triều lảo đảo ngã về phía trước, vịn lấy một thân cây mới không bị té sấp xuống, gập người ho khan liên tục.
Thích Thiếu Thương tiến lên đỡ lấy vai y, hỏi: “Không sao chứ?”
Cố Tích Triều thở hổn hển, ngẩng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-nguyet-minh-thien-ly/120284/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.