Edit + Beta: Dạ Lãnh
Mặt trời chiếu vào cửa sổ, gió thu yếu ớt phất qua vài ngọn thủy trúc trong đình. Giữa mênh mông dường như nghe được tiếng mưa thu tí tách rơi trên mái hiên, sương mùa thu tầng tầng lớp lớp quyện lấy hương hoa quế thanh thanh, nhạt nhạt.
Dường như thời gian trôi qua rất chậm, mơ mơ hồ hồ đến nỗi chẳng biết biển cả nương dâu đã có biết bao nhiêu đổi dời.
Nếu cứ trải muôn đời vạn kiếp như thế này, cứ trầm mặc ôm chặt lấy nhau, cho đến thời gian xoáy mòn tất cả ký ức đầy ắp bi thương kia, liệu có được hay không?
Thích Thiếu Thương tựa cằm trên trán Cố Tích Triều, thì thầm: “Hiện giờ người ngươi nóng rần lên rồi.”
Thân thể người kia đột nhiên cứng đờ, y xoay người ngồi dậy, cố sức đẩy hắn ra.
“Làm sao vậy?” Hắn ngạc nhiên hỏi, không dám dùng sức, lại sợ hắn bị thương nên đành phải buông tay.
Cố Tích Triều hô hấp khó khăn, đưa tay lau dấu máu trên môi, nhưng không đáp lời.
Thích Thiếu Thương nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên minh bạch tình trạng kỳ quái này, cũng chưa biết mình đã đỏ mặt. May mà Cố Tích Triều xoay mặt về phía cửa sổ, không nhìn thấy gương mặt của hắn. Cố Tích Triều chống ghế đứng lên, thân hình hơi nghiêng ngã, vội vịn lấy cạnh bàn. Thích Thiếu Thương cũng bật dậy, đưa tay đỡ lấy y. Cố Tích Triều đi về phía bàn đọc sách, cũng không có ý cự tuyệt.
Y lấy một quyển hồ sơ để trên bàn, ném cho Thích Thiếu Thương, không để ý tới kẻ đang ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-nguyet-minh-thien-ly/120278/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.