Yêu? Thật khó hiểu! Nhưng tại sao vẫn có người như con thiêu thân lao đầu vào? Để rồi, chính mình mắc phải sợi tơ tình, nhưng rơi vào màng lưới, càng gỡ càng rối rắm, càng gỡ lại càng hãm sâu. Yêu, phải chăng là đỉnh cao của sự ngọt ngào? Nhưng tại sao lại còn vương vấn dư vị đắng chát? Cảm xúc hỗn loạn, cuộc đời hỗn loạn. Tất cả đều như chìm trong một màn sương mù mờ ảo. Cái kết của tình yêu chính là tận cùng của nỗi đau?
Hay là sự khởi đầu cho một cuộc sống tốt đẹp hơn? Ai cũng có thể yêu, nhưng lại không biết cách giữ cho nó được bền chặt, không biết cách chiếm giữ tình yêu là như thế nào. Như vậy, có ổn hay không? Hắn thèm khát hương vị ngọt ngào đó, cái cảm giác ngọt ngào tê dại, xúc cảm trơn mềm khi vuốt ve da thịt trắng nõn.
Dục vọng trong hắn dâng trào. Hắn muốn nhiều hơn thế, càng muốn lại càng điên cuồng. Hỗn loạn, không cách nào thoát thân! Hắn mệt mỏi khi phải dùng lý trí để suy nghĩ mãi. Và cho đến giờ phút hắn trở nên điên cuồng nhất, hắn chỉ muốn phát tiết trên người ai đó. Ôn nhu có, mạnh mẽ có, lại còn gieo rắc thêm một chút cảm giác mong đợi. Hắn chờ đợi cái gì? Là phép màu? Hay là tình yêu?