Hai người sớm đã thân thể trần trụi, áp sát vào đối phương, cái gì gọi là lý trí nay đã bị hỏa thiêu biến đi mất tung mất tích. Thích Thiếu Thương một đường ôn nhu hôn xuống, hôn xuống, cuối cùng đem phân thân của người kia hàm trụ vào trong vòm miệng.
“…Ong!”
Cố Tích Triều trong nháy mắt hoàn toàn đầu hàng. Tính khí bị ấm áp bao trụ, cả người nằm thẳng trên thạch sàn. Y chỉ nghe được chính mình đang chật vật thở dốc, hai tay theo bản năng bắt lấy mái đầu ô phát của đối phương.
Không biết qua bao lâu tiểu Thích cố gắng lấy lòng, Cố Tích Triều phút chốc mất đi thanh tỉnh …. Tinh thần rơi vào một khoảng không mơ hồ mù mịt… Thích Thiếu Thương ôm chặt lấy thân thể vô lực của y, ôn nhu cười.
“Đến, nếm thử…”
Hạ môi hôn xuống:
“Hương vị thế nào?”
Tiểu Cố làm thế nào chịu được thủ đoạn như vậy, cả người một lần nữa dấy lên nhiệt hỏa bất khả kháng cự.
Tiểu Thích thoải mái cười, nhấc chân y lên gác lên vai mình.
Phần eo bị nâng cao để lộ ra nơi địa phương tư mật, dù cảm thấy tư thế này thập phần mất mặt, nhưng lúc này Cố Tích Triều cả người hư nhuyễn, căn bản không có khí lực phản kháng hắn.…
[Quên đi, tùy hắn vậy, ai bảo vừa rồi….]
Đầu tiên là nhất chỉ khai lộ, tại nơi đáng xấu hổ kia ma sát cùng ma sát… Tiểu Cố bắt đầu cảm thấy thực hối hận, tột cùng có cái gì đáng giá để mình phải chịu chọc ghẹo đến như vậy a…. Sau đó, có vật gì đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-khoi-dau-hanh-phuc/99142/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.