Ai!…..
Ai!…..
Ai!…..
……
Truy Mệnh nốc một ngụm rượu lớn, thở dài thêm một hơi. Tối hôm nay, y thán thanh tính đi tính lại chắc cũng đã được đến lần thứ chín mươi chín rồi. Rốt cuộc Thiết Thủ ngồi đối diện đã hoàn toàn không thể chịu được nữa, giật lấy bình rượu trong tay y:
“Ngươi đừng có quá phận a! Ngồi trước mặt ta cư nhiên lại hóa thành cái bộ dạng như vậy bất hảo là thế nào!”
Truy Mệnh bĩu môi nói:
“Chính là vì sư huynh ngài cũng đâu phải một cái tiểu hồ điệp ôn nhu đâu. Xem thế nào cũng giống một khối thiết vừa lạnh vừa cứng. Ngủ cùng một thiết khối như vậy, ta sao có thể không thở dài!”
Dứt lời, lại thập phần khoa trương bổ sung thêm tiếng thán thứ một trăm.
Khẩu khí thán còn chưa thán hết, trên đỉnh đầu liền một cảm giác đau nhói truyền tới.
Thiết Thủ thuận tay nắm lấy tóc y kéo về phía mình, trên tay đã có điểm ra sức:
“Hảo tiểu tử nhà ngươi a, dám chê bai sư huynh ta. Không muốn cùng ta ngủ sao, kia chúng ta liền ra ngoài hoa viên luyện võ công vậy, phải năng hoạt động thân thể một chút mới hảo….”
“Ghét bỏ ai chính là cũng không dám ghét bỏ sư huynh ngài đâu, có phải hay không? Ngài luôn là sư ca tốt nhất của Truy Mệnh này đó nha, chẳng qua ta chỉ là đang lo phòng ốc quá sơ sài, làm cho ngài không thể hảo hảo mà nghỉ ngơi thôi.”
Truy Mệnh liền toét ra một nụ cười cầu tài van xin tha thứ, một tay đưa lên gỡ gỡ níu níu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-khoi-dau-hanh-phuc/99133/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.