“Ngươi buông ra! Buông tay!” Truy Mệnh tức giận vừa giãy dụa vừa la hét, “Ngươi là kẻ điên!”
“Kẻ điên?” Hồng y nhân cười, “Ta thật sự không ngại người từng là kẻ điên như ngươi nói ta vậy đâu! Dù sao ta cũng bị ngươi bức đến điên rồi, Cố Tích Triều, ngươi nên từ từ hưởng thụ trò hay mà kẻ điên này dành cho ngươi đi. Ngươi cho là chỉ một mình ngươi gánh chịu sao? Nói cho ngươi biết, những người bên cạnh ngươi đừng hòng chết được tử tế!”
Trong lòng Truy Mệnh càng ngày càng cảm thấy lạnh, y bắt đầu thấy được người trước mắt thật sự là điên rồi. Màu đỏ của y phục không che giấu được huyết tinh trong mắt. Hắn rốt cuộc vì sao hận Tích Triều đến vậy?
Truy Mệnh còn chưa mở miệng, Hồng y nhân đã bắt lấy hai tay y, hung hăng kéo lên trên tường. Truy Mệnh sao có thể dễ dàng để hắn trói buộc, chân trái vừa nhấc, “bang” một tiếng nặng nề đá vào ngực Hồng y nhân.
“Ai” Truy Mệnh tuyệt vọng nhắm mắt, một cước này vốn định tạm thời khống chế đối phương rồi nhân cơ hội trốn thoát, ai ngờ vẫn là chậm một bước. Hồng y nhân trói tay Truy Mệnh bằng xích sắt, hung hăng treo lên! Truy Mệnh dồn toàn lực vào một cước kia ngược lại còn lâm vào tình cảnh nguy hiểm
Hồng y nhân chậm rãi đứng dậy, tựa hồ tức giận, cười lớn: “Không tể tin được Thần khốc Tiểu phủ của Cố Tích Triều thiên hạ vô song, vài năm không gặp, công phu đá người lại khiến kẻ khác sợ hãi đến vậy. Nếu ngươi không trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-hong-nhan/124111/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.