“Vãn Tình, Vãn Tình, nàng xem, ta thả pháo hoa cho nàng này…”
Thiết Thủ đứng trong viện nhìn Cố Tích Triều, nhẹ nhàng mà thở dài
Nhớ không hết đây là lần thứ mấy Cố Tích Triều mua pháo hoa cho Vãn Tình. Thiết Thủ không muốn y thất vọng, mỗi lần đều yên lặng ra chợ, mua pháo hoa tốt nhất lớn nhất, dịu dàng đặt lên tay của Cố Tích Triều, sau đó nói một câu: “Phóng pháo hoa đi, nàng nhất định sẽ thấy”
Vãn Tình đã chết cũng lâu lắm rồi, mà bệnh điên của Cố Tích Triều càng ngày càng lợi hại. Thường ngày hay chạy biến đi không thấy bóng người, sau đó Thiết Thủ chạy qua chạy lại khắp nơi tìm hắn. Cuối cùng Thiết Thủ luôn thấy Cố Tích Triều ngồi một mình ở góc chợ hoặc nơi đồng hoang người run rẩy, thì thào tự nói. Khi thấy Thiết Thủ, Cố Tích Triều đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó sẽ cười rộ lên, nhẹ nhàng gọi, Thiếu Thương. Y lập tức vươn tay đến, nói “Chúng ta trở về đi”
Thiết Thủ cùng Cố Tích Triều yên lặng ăn cơm chiều. Về sau tinh thần y càng lúc càng tốt lên, rất cẩn thận làm một dĩa Đỗ Quyên Túy Ngư, nấu một bầu rượu cùng Thiết Thủ đối ẩm. Từ lúc đó Cố Tích Triều chưa bao giờ cười rộ lên với Thiết Thủ, khóe môi chỉ là nụ cười nhợt nhạt, nhìn Thiết Thủ ăn cơm. Nhưng Thiết Thủ biết, người làm cho Tích Triều cười luôn là Thích Thiếu Thương, không phải hắn. Khiến Cố Tích Triều buông tâm phòng thủ cũng chỉ luôn có hai người: Vãn Tình và Thích Thiếu Thương. Đương nhiên lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-hong-nhan/124109/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.