“Hồn phách, người có ba hồn, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Người có bảy phách, một là Thiên Xung, hai là Linh Tuệ, ba là Vi Khí, bốn là Vi Lực, năm là Trung Xu, sáu là Vi Tinh, bảy là Vi Anh. Phật giáo Mật Tông cho rằng bảy phách của con người là 7 mạch luân nằm trên đường mạch chính giữa thân người, phân bố từ trên đỉnh đầu đến chỗ huyệt Hội Âm. Anh suy ngẫm rất lâu, cảm thấy lần trước hai anh em mình rơi vào ảo ảnh, có cảm giác như chính bản thân trải nghiệm, kỳ thực chính là cảm ứng của hồn phách, nhất định có một hồn một phách bị chiêu gọi vào trong khoảng không gian thời gian, dính vào một từ trường trong quá khứ, cho nên mới nhìn thấy mọi thứ như là xảy ra ngay trước mắt!” Thích Trí Không nói rất chắc chắn.
(là chakra, khái niệm có nguồn gốc từ Ấn Độ, chỉ các điểm chứa năng lượng trên cơ thể, có ảnh hưởng đến các chức năng của cơ thể và tâm lý tình cảm của con người)
Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, tiếp tục lật xem khúc cây nghe nói là có tác dụng thần kỳ đó: “Theo lý luận của anh thì sau khi chúng ta đốt chỗ bột hương đó thì hồn phách bị triệu về quá khứ à? Cũng chính là nhập xác?”
“À…” Thích Trí Không nghĩ ngợi: “Tuy không hoàn toàn là cái ý này, nhưng mà nói trắng ra thì cũng không khác mấy.”
Cố Tích Triều nói: “Anh cảm thấy bột thuốc mà em có được không phải bột Thận long cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-di-yeu-chi-chi-te-mong-than-anh/1959347/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.