Một bình rượu lạnh, tuôn chảy xuống đất vàng, thấm đẫm một mảng, mùi rượu nồng xông lên, hòa vào mùi nhang trong không khí.
Thích Thiếu Thương mang thần tình nghiêm trang lạnh lẽo, đổ hết một bình Côn Lôn Thương xuống trước bia mộ của Truy Mệnh, ngọn nến tế lay lắt trong gió lạnh.
Thích Thiếu Thương nói: “Ngày mai ta lên đường đi Minh Sa Sơn.”
Cố Tích Triều lắc đầu: “Không được!”
Thích Thiếu Thương nói: “Ta đã biết hết đầu đuôi mọi chuyện, mật hàm cũng đã đưa về kinh thành, nhưng nơi đó khiến ta không an tâm được.”
Cố Tích Triều nheo mắt, chăm chú đánh giá người nam tử trước mặt, tuy mang nét phong sương, nhưng ánh mắt rất sáng, khóe môi mím chặt đầy kiên định và cố chấp.
Cố Tích Triều vẫn cương quyết: “Không được, chuyện này dù sao cũng đã rồi, không phải là chuyện mà sức người có thể thay đổi được, ngươi có đi cũng không ích gì, sa mạc mênh mông, yêu quái đó không chắc sẽ ở yên một chỗ đợi ngươi đi tìm. Với lại, dù có tìm được thì sao chứ?? Ngươi định làm thế nào?”
Thích Thiếu Thương mỉm cười rất nhẹ, khuôn mặt mới nãy còn toát lên vẻ cứng lạnh, khắc này chợt ôn hòa đi rất nhiều: “Ngươi lo cho ta.”
Cố Tích Triều không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Chốc nữa Vô Tình và Thiết Thủ sẽ đến Hy Châu, sáng sớm đã nhận được truyền thư. Ta cảm thấy nên bàn bạc kỹ càng mới hành động, yêu quái đó không phải là thứ mà một người có thể đối phó được. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-di-yeu-chi-chi-te-mong-than-anh/1959327/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.