Chương trước
Chương sau
Một bình rượu lạnh, tuôn chảy xuống đất vàng, thấm đẫm một mảng, mùi rượu nồng xông lên, hòa vào mùi nhang trong không khí.

Thích Thiếu Thương mang thần tình nghiêm trang lạnh lẽo, đổ hết một bình Côn Lôn Thương xuống trước bia mộ của Truy Mệnh, ngọn nến tế lay lắt trong gió lạnh.

Thích Thiếu Thương nói: “Ngày mai ta lên đường đi Minh Sa Sơn.”

Cố Tích Triều lắc đầu: “Không được!”

Thích Thiếu Thương nói: “Ta đã biết hết đầu đuôi mọi chuyện, mật hàm cũng đã đưa về kinh thành, nhưng nơi đó khiến ta không an tâm được.”

Cố Tích Triều nheo mắt, chăm chú đánh giá người nam tử trước mặt, tuy mang nét phong sương, nhưng ánh mắt rất sáng, khóe môi mím chặt đầy kiên định và cố chấp.

Cố Tích Triều vẫn cương quyết: “Không được, chuyện này dù sao cũng đã rồi, không phải là chuyện mà sức người có thể thay đổi được, ngươi có đi cũng không ích gì, sa mạc mênh mông, yêu quái đó không chắc sẽ ở yên một chỗ đợi ngươi đi tìm. Với lại, dù có tìm được thì sao chứ?? Ngươi định làm thế nào?”

Thích Thiếu Thương mỉm cười rất nhẹ, khuôn mặt mới nãy còn toát lên vẻ cứng lạnh, khắc này chợt ôn hòa đi rất nhiều: “Ngươi lo cho ta.”

Cố Tích Triều không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Chốc nữa Vô Tình và Thiết Thủ sẽ đến Hy Châu, sáng sớm đã nhận được truyền thư. Ta cảm thấy nên bàn bạc kỹ càng mới hành động, yêu quái đó không phải là thứ mà một người có thể đối phó được. Ta đã cho người đi Triều Nguyên quán thỉnh người về rồi.”

Thích Thiếu Thương cười lên, lần này mang một chút hứng khởi: “Tích Triều, ngươi cũng nghĩ giống ta, trên đường đến đây ta đã nhận được thư của Lãnh Huyết, đại thể biết được là yêu quái gây họa, đạo quán nổi tiếng nhất của vùng Hy Châu này là Triều Nguyên quán, là một chi của đạo Thiên Sư, ta cũng kêu lão Bát đi tìm người rồi, chắc đến tối sẽ đến nơi.”

“Mục Cưu Bình?” Sắc mặt Cố Tích Triều lập tức có chút khó chịu, nhưng cũng không nói thêm, thu dọn mấy thứ ở trước mộ lại gọn gàng.

Thích Thiếu Thương dắt Oản Đậu, đợi y thu dọn xong xuôi, hai người dắt ngựa sánh vai bước đi, gió mùa hạ thổi bay vạt áo, khung cảnh hoang liêu.

“Phập” một tiếng, một thanh trường thương đâm xộc vào cái bàn được hất lên bay tới.

Mục Cưu Bình mặt mày dữ dằn, dùng lực rút mạnh trường thương, khổ nỗi lúc đâm tới dồn sức quá mạnh, nhất thời rút không ra.

Cố Tích Triều vừa dùng chân đá bay bàn ghế, thần sắc vẫn ung dung, lạnh nhạt hưm một tiếng: “Cái bàn này không biết có chỗ nào mạo phạm tới lão Bát nhà ngươi?! Hùng hục đâm vào như vậy! Thật không dễ nha…”

Mục Cưu Bình tức tới đỏ bầm mặt, gân cổ gồ lên, chửi bới um sùm: “Cố Tích Triều, đồ trời đánh nhà ngươi, sao lại ở đây chứ?!”

Cố Tích Triều thấy hắn bị mình đá bàn chặn lại, nhất thời không rút nổi thương ra, mày nhướn lên, đưa tay rút Khô Mộc kiếm ra.

Mục Cưu Bình chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm mang theo hàn khí đã dán lên cổ, chỗ da trên cổ lập tức rịn ra mồ hôi lạnh.

Cố Tích Triều lại nhớ đến cái tên Mục Cưu Bình nhìn thấy con gái là hai mắt sáng rỡ trong tương lai, cũng đáng ghét như vầy, nhưng không phải là không thú vị.

Cố Tích Triều thong thả lấy kiếm ra: “Một thương ngươi đâm ta ngày đó, hôm nay vốn định trả lại ngươi, nhưng mà nể mặt có khách ở đây, ta cũng không thèm tính toán với ngươi.”

Thực tình làm Mục Cưu Bình tức chết.

Cố Tích Triều thu lại kiếm, quay qua vị đạo sĩ khoác áo thâm đứng một bên, làm cử chỉ chào hỏi: “Xin thỉnh giáo pháp hiệu của đạo trưởng.”

“Bần đạo Vi Trần Tử.” Đạo sĩ đó đi theo Mục Cưu Bình, vừa bước chân vào Khinh Bôi Túy liền được mục kích một trận ác đấu, trong lòng không biết nghĩ gì, nhưng cũng rất có phong độ, trên mặt vẫn giữ nụ cười của bậc thế ngoại cao nhân, không lo không vội.

Mục Cưu Bình cuối cùng cũng rút được thương ra, thấy Cố Tích Triều quay lưng nói chuyện với vị đạo trưởng được mời đến, không đếm xỉa đến mình, tức thời bốc hỏa, hai tay run lên, vụt thương lại đâm mạnh vào sau tim Cố Tích Triều.

Đạo sĩ kia mặt hướng về Mục Cưu Bình, đương nhiên nhìn thấy, không ngờ nổi người này lại hung hãn như vậy, sắc mặt tái đi, nhưng lại thấy một người áo trắng vụt lao đến, “Choang” một tiếng, trường kiếm còn trong vỏ đã chặn đứng mũi thương hung hãn kia.

Cố Tích Triều lúc này mới thong thả quay người lại, cười nói: “Đại đương gia, ngươi đến rồi.”

Nhìn rõ người chặn mình lại là Thích Thiếu Thương, sắc mặt Mục Cưu Bình càng khó coi hơn, nhưng lại khiến Cố Tích Triều thấy hả lòng hả dạ.

Không biết là do bực tức chuyện Mục Cưu Bình trong tương lai thường kiếm chuyện với mình, hay là mối thù đâm một thương của Mục Cưu Bình hiện tại, tóm lại, lúc này Thích Thiếu Thương từ bên ngoài vào ra tay chặn một đòn của vị huynh đệ này của hắn, thật khiến Cố Tích Triều thấy thoải mái vui vẻ.

Thích Thiếu Thương từ sáng sớm đi ra tiệm thuốc đổi phương thuốc cho Lãnh Huyết, vừa về đến nơi liền thấy Mục Cưu Bình hung hăng đâm thương vào Cố Tích Triều, lòng nôn nóng, liền ra tay cản lại bây giờ nhìn sắc mặt hai người, một thì tức đến thổ huyết, một lại bình tĩnh thong dong, cũng biết là nếu mình không ra tay, Cố Tích Triều cũng không đến nỗi chịu thiệt, mà nhìn sắc mặt, chỉ e kẻ chịu thua thiệt là Mục Cưu Bình rồi.

Mà hiện tại cũng không biết nói gì, thu kiếm lại, đẩy trường thương của lão Bát qua một bên: “Lão Bát, hiện tại đang có nhiều chuyện, ta với ngươi ra đằng sau nói chuyện.” Bất kể lão Bát phản đối thế nào, một mạch lôi hắn về cửa sau, hướng ra hậu viện của Khinh Bôi Túy.

Cố Tích Triều cho người dọn dẹp bàn ghế bị lật tung trong phòng, rồi mời Vi Trần Tử ngồi xuống, vừa châm trà thơm vừa kể đại khái sự tình, đương nhiên là ẩn đi những chỗ có liên quan đến mật hàm.

Vi Trần Tử nghe xong, suy nghĩ một hồi, nói: “Theo công tử nói, nếu ảo ảnh to lớn, sống động như vậy là do yêu quái hóa ra, mà trong lúc đó, những người của thương đội ở trong đó uống nước nghỉ ngơi mà vẫn không phát hiện được nó là ảo ảnh, vậy pháp lực của yêu quái này không phải tầm thường, bần đạo tuyệt đối không phải là đối thủ của nó, chỉ e phải thỉnh đến sư tôn của ta xuất sơn mới được!”

Cố Tích Triều cũng đoán yêu quái đó không tầm thường, nên nghe lời Vi Trần Tử nói cũng không kinh ngạc, lại hỏi: “Yêu quái lợi hại như vậy, rốt cuộc có thể bị người ta thao túng hay không?”

Vi Trần Tử nói: “Khó nói lắm, trời đất mênh mông, dị nhân vô số, nếu yêu quái này là do dị nhân thao túng thì càng khó đối phó.”

Cố Tích Triều bất giác nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Đạo trưởng đoán đó là yêu quái gì?”

“Chỉ e là Thận!” Vi Trần Tử nói: “Thận thường sống ở trong sông, biển hoặc là trong sa mạc, Thận trong sa mạc là Sa Thận, có thể nuốt nhả khí của trời đất, hóa ra các loại cảnh ảo, nhưng ảo ảnh chân thực, nguy hiểm đến như vậy thì là lần đầu tiên nghe nói. Thận bình thường chỉ hút lấy khí của người, không làm hại tính mạng, cùng lắm là khiến người ta lạc trong ảo ảnh, sức lực dần suy kiệt, còn thứ có thể chủ động giết người thế này thì chưa từng nghe qua.”

“Lạc trong ảo ảnh?” Cố Tích Triều chợt kinh tâm: bản thân lúc này có phải cũng là đang lạc trong ảo ảnh? Tất cả mọi thứ xung quanh đều rất chân thực, thậm chí có lúc không nhớ nổi nơi tương lai xa xăm kia.

Xuất thần chỉ trong một thoáng, Vi Trần Tử đã xin cáo từ: “Bần đạo phải về thỉnh sư tôn xuất sơn, Cố công tử xin tạm thời đừng hành động!”

Cố Tích Triều gật đầu: “Được, ta sẽ ở yên đợi tin tốt.” Rồi khách khí tiễn đạo sĩ ra khỏi Khinh Bôi Túy, cho người đóng xe ngựa đưa Vi Trần Tử về Triều Nguyên quán.

Chưa đến hai ngày, trong Khinh Bôi Túy đã chuẩn bị đầy đủ lương khô và nước uống, lại thuê mấy con lạc đà cao lớn, mang theo tất cả bản đồ có thể tìm được.

Đám người trong thương đội của Gia Hỷ Lỗ Đinh đa số đều bị sự kiện thảm khốc đêm hôm đó dọa đến mất mật, không ai chịu quay trở lại Minh Sa Sơn, nhưng lại có một thiếu niên người Hán chừng mười mấy tuổi chịu dẫn đường tìm lại vùng ốc đảo ảo ảnh đó.

Cố Tích Triều hỏi nó: “Đồng Tiền, ngươi sao lại nguyện ý đi đến đó? Ngươi không sợ sao?”

Thiếu niên tên Đồng Tiền đó nói: “Vì năm ngoái Truy tam gia từng cứu mạng ta, ta phải báo thù cho ngài!”

Cố Tích Triều hỏi cặn kẽ, mới biết hơn một năm trước, thiếu niên này vì phụ thân đánh bạc thua tiền, nên bị gán nợ cho thủ lĩnh bộ lạc Sát Cáp Nhĩ trên thảo nguyên làm nô lệ chăn ngựa, lại không cẩn thận làm mất hai con ngựa khỏe, sắp sửa bị đánh đập đến chết.

Đúng lúc Truy Mệnh tra án ngang qua, nhìn thấy chuyện như vậy đương nhiên nhịn không được liền ra tay, cứu thiếu niên khỏi bộ lạc Sát Cáp Nhĩ, lại gửi nó vào thương đội của Gia Hỷ Lỗ Đinh.

Việc này chỉ e bản thân Truy Mệnh đã quên rồi, nhưng thiếu niên này vẫn khắc ghi trong dạ.

Trưa ngày hôm sau, Vô Tình và Thiết Thủ đều đến nơi, quán chủ của Triều Nguyên quán mang theo hai đồ đệ là Vi Trần Tử và Xúc Trần Tử cũng đã đến.

Khi Cố Tích Triều lần đầu tiên nhìn thấy quán chủ của Triều Nguyên quán liền có chút cảm giác lạ lùng, chừng như trong cõi trời đất mênh mông này có một mối liên hệ gì đó nối giữa mình với lão đạo sĩ này.

Sắc mặt Vô Tình và Thiết Thủ rất ảm đạm, tứ đại danh bộ trước nay tình như thủ túc, phối hợp vô cùng ăn ý, lần này Truy Mệnh hy sinh, Lãnh Huyết trọng thương, quả thực thấy đau đớn vô cùng.

Nhưng khi nói đến những dự định sắp tới, Vô Tình bình tĩnh hơn so với Lãnh Huyết và Thiết Thủ: “Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều, mật hàm đã lấy được, ta quả thực cảm thấy không cần thiết và cũng không nên mạo hiểm thêm nữa, thứ đó không phải là con người, sức người không thể chống lại được.”

Cố Tích Triều cũng đồng ý quan điểm của y, tuy trong lòng vẫn không cam trước cái chết của Truy Mệnh, nhưng lý trí cùng ký ức tương lai đều nói với Cố Tích Triều không nên đi Minh Sa Sơn mạo hiểm.

Thích Thiếu Thương chấp chưởng Kim Phong Tế Vũ lâu mấy năm, suy nghĩ đã trở nên rất thận trọng: “Không phải ta cố chấp muốn đi Minh Sa Sơn, chỉ là cảm thấy yêu quái đó rõ ràng là nhằm vào thương đội của chúng ta mà đến, chỉ e sau này tuyến đường này sẽ không thể đi lại được nữa. Với lại còn có kẻ thao túng, lần này tuy chưa thành công, ta chỉ sợ kẻ đó có dị thuật, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!”

Mấy người cân nhắc nửa ngày, đều thấy lợi có hại có, từ tận đáy lòng, mọi người đều hận không thể xông ngay đến Minh Sa Sơn tìm ra yêu quái, trút hết căm giận.

Nhưng người kiên quyết đi tìm yêu quái nhất, cư nhiên là quán chủ Triều Nguyên quán, lão đạo sĩ Cát Vân.

“Bây giờ yêu quái đó có dị nhân thao túng, chỉ e sẽ gây họa cho chúng sinh, bần đạo cảm thấy việc này không nên trì hoãn, phải sớm tiêu diệt yêu quái này mới được!”, đạo sĩ nói.

Lãnh Huyết đi vào, sắc mặt còn nhợt nhạt, nhưng thần sắc rất lãnh khốc: “Không cần mọi người đều đi, để ta đưa đạo trưởng đi là được rồi.”

Giọng nói du dương của Vô Tình mang theo sự nghiêm khắc không thể phản bác: “Lãnh Huyết, đệ đã bị trọng thương, đi thì làm được gì? Chuyện này chúng ta sẽ thương lượng thêm!”

Thiết Thủ từ nãy đến giờ không lên tiếng, lúc này mới nói: “Nước Liêu chiếm cứ phương bắc, vì vậy tuyến đường qua Minh Sa Sơn này luôn là tuyến đường huyết mạch nối giữa chúng ta và Tây Vực, không nói chuyện thương đội qua lại, quân tình cấp báo, chỉ nói chuyện ba tháng nữa, tứ công chúa của thánh thượng là Phúc Hân Đế Cơ sẽ hòa thân cùng quốc vương Thổ Phồn, cũng bắt buộc phải đi qua tuyến đường này, nếu yêu quái này vẫn còn ở đó…”

Thích Thiếu Thương nói: “Thế này đi, chúng ta hãy nghiên cứu cách trị được yêu quái này, chuẩn bị thật tốt xong rồi đi Minh Sa Sơn. Tứ đại danh bộ các người thân mang công vụ, không cần đi đâu, để người của Khinh Bôi Túy chúng tôi cùng Cát đạo trưởng đi một chuyến là được!”

Cố Tích Triều chợt nhớ đến mối nghi hoặc mà Thành Nhai Dư nêu lên sau khi thôi miên, tiếp lời: “Nếu đã như vậy, người của Khinh Bôi Túy chúng tôi đi là được rồi, Đại đương gia, ngươi ở tổng đường kinh thành chắc có nhiều chuyện phải lo, ngươi cũng không cần đi.”

Thích Thiếu Thương ngẩn ra, không ngờ Cố Tích Triều lại bất ngờ mở miệng gạt hắn ra ngoài, nói: “Ngươi đi một mình, chỉ e không thỏa đáng!”

Vô Tình tâm tư linh hoạt, đã phát giác thần sắc Cố Tích Triều có chút khác lạ, càng cảm thấy trong lời y nói hình như có ẩn tình, mới cất tiếng: “Vốn là chuyện của chúng tôi, Thích huynh vốn là bằng hữu chi giao, vì vậy mới không khách khí mà kéo các người vào chuyện này, nhưng mà Kim Phong Tế Vũ lâu sự vụ bề bộn, huynh không thể đi vắng một thời gian dài được, vẫn nên là huynh ở lại, chúng tôi cũng sẽ cho người theo cùng.”

Thích Thiếu Thương nhất thời cũng không nghĩ được lý do phản bác, chỉ cảm thấy để Cố Tích Triều đi dường như có cảm giác bất an sâu sắc bao trùm lấy tim.

Bên này Vô Tình đã bắt đầu thương lượng với Cố Tích Triều: “Vậy ta mang theo các kiếm đồng đi cùng các người, để Thiết Thủ lo cho Lãnh Huyết, ta e Lãnh Huyết sẽ dễ manh động.”

Lãnh Huyết nói: “Đại sư huynh, để đệ đi!”

Cố Tích Triều nói: “Vậy thì tạm quyết định vậy đi! Ta, Thành huynh, Cát đạo trưởng, hướng đạo Đồng Tiền, bốn kiếm đồng của Thành huynh, ta sẽ tìm thêm một số người khuân vác và người có năng lực trong Khinh Bôi Túy, như vậy chắc đã gần đủ rồi?”

Cát Vân sớm đã nôn nóng lắm rồi, nghe thấy bọn họ rốt cuộc cũng quyết định lên đường, lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “Rất tốt, rất tốt, để bần đạo đi chuẩn bị một chút, nhất định không để yêu quái đó chạy thoát!” Nói rồi mang theo đồ đệ vội vàng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.