Trước khi chính thức bắt đầu phiên ngoại, tác giả muốn kể một câu chuyện cười. Có một người đi xem bói, thầy bói mù nói: Nửa đời trước của anh sẽ rất khổ. Người này mới hỏi: Vậy nửa đời sau có phải sẽ đại phú đại quý? Ông thầy bói nói: Không, nửa đời sau thì anh đã quen rồi. Được rồi, câu chuyện cười này rất nhạt, mà còn rất nặng nề, mà mọi người có lẽ sẽ cảm thấy không có chút xíu liên hệ gì tới câu chuyện của chúng ta. Nhưng trên thực tế, cuộc đời của Cố Tích Triều lại rất giống với cái người đi xem bói kia. Chỉ khác biệt ở chỗ, người kia cả đời khổ sở mãi cũng quen rồi, còn Cố Tích Triều thì quá sức suôn sẻ, suôn sẻ đến mức xem như là chuyện thường, đến mức khiến người ta có chút chán ghét. Ba mẹ Cố Tích Triều đều là giáo viên, cả đời chỉ sống theo nề nếp khuôn khổ, cộng thêm có một chút thanh cao của người trí thức, nên đối với đứa con duy nhất có tiêu chuẩn hơi bị cao, yêu cầu hơi bị nghiêm ngặt. Dưới sự chỉ dạy của ba mẹ, Cố Tích Triều từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, tinh thần hăng hái, tích cực phấn đấu, thành tích các môn học đều xếp hàng top, cầm kỳ thi họa gì cũng biết qua, chỉ là về vận động thì không được tốt lắm—- về điểm này, ba mẹ Tích Triều cũng không mấy bận tâm, để con trai chạy đến mồ hôi mồ kê đầm đìa trên sân tập quả thực không hợp với thẩm mỹ quan của họ cho lắm. Thế là Cố Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-ai-nhan-hao-trach/3215473/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.