Nhìn bộ dáng hùng hổ của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương chợt ngơ ngẩn.
Lại nhớ đến năm đó ở khách điếm An Thuận, y nghiến răng nghiến lợi: “Mãi mà ngươi không chết, ta sắp bị ngươi bức điên rồi!”
Giết người, cũng có thể giết một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Thích Thiếu Thương không khỏi lắc đầu cười.
Cố Tích Triều mắt thấy nam nhân kia chẳng hề phản ứng, chỉ cười ngây ngốc thì không thèm để tâm nữa, ngồi xuống quầy tiếp tục uống rượu giải sầu.
Rượu vào càng quay quắt, ly rượu rất nhanh đã cạn, Cố Tích Triều đầy khí thế giơ lên cái ly trống rỗng, quát to, “Thêm một ly nữa!”
Tay cậu bị nắm lấy.
Tư thế rất quen thuộc, tựa như đã xảy ra ngàn lần vạn lần, tim Cố Tích Triều nảy lên một nhịp, ngay tức khắc nhớ đến tình cảnh trong giấc mơ, bàn tay ai đó là phao cứu mạng chấm dứt mọi tuyệt vọng khốn cùng.
Hơi thở trấn an lòng người, dịu dàng lan tỏa.
Cố Tích Triều ngoái đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay, chính là người con trai vừa nãy.
Sắc mặt dở khóc dở cười, chăm chú nhìn hắn.
“Tửu lượng của cậu không cao, uống ít một chút.” Hắn nói thật nhỏ, giọng khàn khàn trầm thấp, lại chứa đựng cảm tình vô tận.
“Làm sao anh biết?”
Cố Tích Triều muốn hỏi, trong thâm tâm lại thấy không cần, dường như hắn vốn nên biết.
Băn khoăn hồi lâu, câu hỏi thốt ra, lại nhằm vào một vấn đề khác.
“Anh là ai?”
Thích Thiếu Thương buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-doi-cho/1919061/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.