Thích Thiếu Thương cẩn thận pha một ly rượu.
Lớp bên dưới đỏ sẫm, nồng như máu tươi.
Rồi nhạt dần, nhạt dần, cho đến tầng trên cùng thì hoàn toàn trong suốt.
Thích Thiếu Thương nâng ly, mắt nhìn xuyên qua, đất trời nhiễm đỏ.
Hắn đặt ly rượu xuống, thở dài một hơi thật sâu.
Từ đêm đó, Cố Tích Triều không đến nữa.
Đã bảy ngày.
Thích Thiếu Thương cầm lấy điện thoại lại buông xuống, trong lòng ẩn ẩn dự cảm không lành.
Gió nổi lên.
Đêm về, gió càng lúc càng mạnh, nhành liễu nơi cửa sổ bị giông tố giằng xé, không ngừng quật vào lớp kính thủy tinh.
Lát sau, chớp rạch một đường giữa nền trời đen kịt.
Giống như cái đêm một ngàn năm trước.
Thích Thiếu Thương lẳng lặng ngồi sau quầy bar, không bật đèn.
Tia chớp rọi trên mặt hắn, khi sáng khi tối.
Bỗng nhiên tiếng gió thét gào ập đến, cửa mở toang, cuốn theo dáng người quen thuộc.
“Cậu đến rồi.”
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói, bật đèn quầy bar.
Cố Tích Triều sắc mặt trắng bệch, tóc quăn ẩm ướt dán vào hai bên má.
Tựa một đứa nhỏ lạc đường.
Cậu đi một mạch về phía Thích Thiếu Thương, muốn nói gì đó, lại bị Thích Thiếu Thương cắt ngang.
“Đây là rượu tôi mới pha, nếm thử một chút xem.” Như thể chẳng phải việc gì quan trọng, đẩy ly rượu đỏ đến trước mặt Cố Tích Triều.
Trong đêm giông, ly rượu càng thêm quỷ dị.
Cố Tích Triều nâng ly, hơi nở nụ cười, mũi hít một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-doi-cho/1919056/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.