Cố Tích Triều nhắm mắt, niềm hân hoan chực trào ra khỏi lồng ngực.
Bóng đêm lạnh lùng như ngàn năm trước, nhưng trước sau vẫn bất đồng, phải không? Hắn và y, như hai dòng sông uốn quanh vượt thời gian tìm về nguồn cội một ngàn năm trước, đêm nay cuối cùng cũng quyện hòa làm một, từ nay về sau, trọn kiếp cùng nhau.
Bão táp phong ba tan biến, xung quanh bỗng chốc im ắng, tĩnh lặng như thể thời gian ngừng trôi tự bao giờ. Chỉ nghe tiếng người đang gục đầu bên cổ y thở dốc.
“Đại đương gia?” Y nhịn không được thúc giục.
Thích Thiếu Thương chẳng thể đè nén ham muốn, phát ra âm thanh như dã thú, chấn động bên tai. Hắn biết, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến.
Răng nanh cắm phập vào cần cổ trắng ngần, đau đến thấu xương, Cố Tích Triều cắn chặt răng, thế nhưng vẫn có vài tiếng rên rỉ thoát ra khỏi khóe miệng.
Tiếng rên mơ hồ nhòa nhạt đến chẳng thể nghe thấy, lại như sấm sét chấn động trong lòng Thích Thiếu Thương, kéo hắn quay về từ vực sâu cuồng loạn.
Nhìn người trong lòng vẫn ẩn nhẫn chờ mong, hắn khẽ thu hồi răng nanh, nhanh như chớp điểm huyệt đạo Cố Tích Triều.
Tất cả diễn ra trong tích tắc. Cố Tích Triều ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy ngực đau xót, chân tay bủn rủn, chẳng thể động đậy.
Y khó tin nhìn Thích Thiếu Thương, ánh mắt như muốn tóe lửa.
Thích Thiếu Thương dịu dàng ôm y đặt lên ghế, đoạn ngồi bên cạnh, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-doi-cho/1919048/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.