“Đúng rồi Tích Triều, nếu ngọc lộ thu phong kia là của ngươi, vậy ngươi hẳn sẽ có giải dược rồi!” Truy Mệnh bỗng nhiên liên hệ ra, hưng phấn kêu to.
Ai ngờ Cố Tích Triều lại lắc đầu, “Ta chỉ có độc dược, không có giải dược”.
“Không có???”
Cố Tích Triều nhíu mày nhu nhu cái lỗ tai đang run lên, “Truy Mệnh, ta cam đoan thính lực của ta không có vấn đề”. Giọng người này đúng là không phải to bình thường.
Truy Mệnh không để ý tới bất mãn của Cố Tích Triều, vẫn ồn ào như trước, “Như thế nào lại không có? Ngươi không phải nói độc dược là của ngươi sao?”
“Ngọc lộ thu phong là của Tiêu Vân”.
Lời nói lạnh lùng phiêu tới, là của Lãnh Huyết vẫn đang đứng một bên nghe.
Cố Tích Triều trong mắt hiện lên chút ngoài ý muốn, liếc Lãnh Huyết một cái. Truy Mệnh nhất thời không kịp phản ứng, “Tiểu Lãnh ngươi nói cái gì?”
“Ngày đó, lúc Lệ Nam Tinh với đại sư huynh thảo luận án tử, ngươi đang ngủ, ngươi đương nhiên không biết!” Lãnh Huyết liếc mắt nhìn Truy Mệnh, ánh mắt dừng lại trên bóng áo xanh bên cạnh, “Cố Tích Triều, ngươi với Tiêu Vân quan hệ thế nào?”
Khóe miệng Cố Tích Triều nổi lên tia cười lạnh, “Ta vì cái gì phải trả lời ngươi?”
“Tích Triều!”
Thích Thiếu Thương ở một bên lo lắng khẽ gọi.
Cố Tích Triều trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, “Thích Thiếu Thương, ngươi hoài nghi ta?!”
“Ta không có! Tích Triều, nếu ngươi biết điều gì, không ngại thì nói cho bọn họ biết ___”
“Ngươi muốn ta nói cái gì?” Cố Tích Triều nhướng mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125152/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.