Trước kia ta luôn không tin cái gì gọi là thiên ý trêu ngươi, hiện tại ta tin lắm rồi.
— Cố Tích Triều
Đêm.
Ầm ầm!!!
Phòng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu truyền ra hàng loạt những tiếng vang như sấm động.
Tiếng vang lớn đến độ ở tận sài phòng cách rất rất xa phòng lâu chủ, đám chuột cũng hốt hoảng, run rẩy lao về tổ tránh nạn.
Dương Vô Tà nhanh chóng xuất hiện ở phòng lâu chủ.
Cửa phòng cong vẹo, bên trong hỗn loạn thành một đống.
Một đám hộ vệ đứng trong phòng không ai phát ra âm thanh, tất cả cứ lặng im nhìn chằm chằm vào cái đống đổ nát lớn nhất kia.
Đống lớn nhất. Hài cốt?
Sau khi Dương Vô Tà cẩn thận nhìn kĩ.
Cái đống lớn nhất kia…
Giống như…
Tựa hồ…
Giống như…
Là chiếc giường lớn sau khi Thích lâu chủ nhập lâu mới mua thêm.
Dương Vô Tà nhìn đống phế tích mà giật mình: “Lâu chủ? Ngươi ở bên trong sao? Ngươi không sao chứ?” Dương Vô Tà đương nhiên biết Thích Thiếu Thương ban đêm khẳng định là nằm trên giường nghỉ ngơi, mà Cố công tử cũng 99% đang ngủ cùng hắn. Hiện tại trong phòng chật kín người, mà hai người bọn họ mãi vẫn chưa dám lộ diện, nên có thể tạm đoán bọn họ vẫn có vẻ hảo.
Đống phế tích động động, một đám bụi mù mịt bay ra, lại thêm một trận rầm rầm vang động.
“Ngươi có sao không? Có bị thương hay không?” Thích Thiếu Thương mặt mày xám như tro xuất hiện trước mắt mọi người, phía sau lưng bộ y phục trắng đã nhuộm đen ngòm màu bụi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-bien-kinh-truong-doan-su-he-liet/764586/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.