Pháo hoa tan dần vào không trung xanh thẳm, để lại những đốm sáng trắng noãn thanh nhã như hoa lê.
“Đẹp thật, cậu thích không?” Thích Thiếu Thương xoay đầu, lại thấy những giọt nước mắt hãy còn vương trên má Cố Tích Triều.
“Cậu… cậu sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Anh không dám dùng tay lau, luống cuống lục tìm khăn giấy.
“Không sao,” Cố Tích Triều khẽ khàng lau khô nước mắt, gương mặt trắng bệch.
Thích Thiếu Thương càng bối rối hơn, “Bị cảm nắng sao? Sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?”
Cố Tích Triều lắc đầu, nhưng thân người mềm nhũn muốn gục xuống.
Thích Thiếu Thương vội vàng đỡ lấy, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không cần, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Hơi thở Cố Tích Triều yếu ớt, mắt cũng bắt đầu díp lại.
Thích Thiếu Thương để cậu tựa vào vai, “Cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà.”
Cố Tích Triều cúi đầu đáp: “Xa lắm, tôi mệt quá.”
“Vậy về nhà tôi.”
Nhà của Thích Thiếu Thương ở sau ngọn núi, theo lối kiến trúc cổ của phương Đông. Cổng lớn màu đen, vòng cửa sáng loáng, ngói đỏ, trụ hành lang xanh biếc. Giữa sân có hai cây táo, lá cành nhảy múa trong gió xuân.
Khi Mục Cưu Bình từ phòng khách bước ra, lại nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang dìu một người con trai xa lạ. Người nọ nhắm chặt mắt, khóe môi tái trắng, lại không thể che đi gương mặt tuấn mỹ.
Mục Cưu Bình chợt có linh cảm không lành, chạy nhanh đến giúp đỡ. Hai người ba chân bốn cẳng đặt Cố Tích Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-bi-ngan-hoa/1937580/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.