Một đợt thu phong thổi lạnh nhân gian.
Đầu thu qua đi, mang đến một trận mưa phùn tí tách tích tách rơi trên ngọn ngô đồng, mưa suốt mấy ngày mấy đêm, triền miên ai oán, làm cho phong diệp trên cành cũng bắt đầu ám một sắc hồng rực rỡ kinh tâm. Không khí mang theo một loại hương vị trong trẻo thanh lương, chỉ cần hít sâu một hơi liền có cảm giác mát lạnh thanh tao tràn ngập tứ chi bách hài, làm cho những vị văn nhân thi sỹ xa xưa không khỏi thực yêu thích mà phóng ngôn cảm khái.
Vào lúc canh tư, giữa màn đêm lạnh như thu thủy ấy Thích Thiếu Thương bất chợt tỉnh giấc, tự nhiên theo thói quen vươn tay dò xét góc chăn bên cạnh, sau đó không khỏi ôn nhu cười khẽ. Cố Tích Triều lúc ngủ thực hảo khả ái. Áo ngủ bằng gấm bán ẩn bán khai, mà người kia lại thực sợ lạnh, nằm rút vào trong ngực mình, càng làm cho tâm sinh một trận yêu thương triền miên không dứt. Vì thế Thích Thiếu Thương vươn tay đắp lại hảo chăn, vòng tay qua người y, dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Nói hai người này đêm thâu cuồng đãng tận hứng, tất nhiên cũng không hẳn lúc nào cũng là thủy chung như thế. Ví như giờ phút này, tuy da thịt thân cận, Thích đại đương gia cư nhiên vẫn chỉ muốn giữ nguyên loại cảm xúc như thế, ôm lấy thân thể kiều diễm kia trong vòng tay, ngàn vạn lần không tách rời. Mà người trong lòng ngực lại đang mơ mộng đẹp ngọt ngào, y sợ chính mình chỉ cần có một điểm loạn động, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-bat-thi-oan-gia-bat-tu-dau/100693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.