Giọng nói rất nhẹ, khi nghe còn mang lại cảm giác... ấm áp.
Ngoại trừ ánh mắt lạnh lẽo của Giang Túc thì trên mặt anh không có biểu cảm gì khác thường, vẫn đạm mạc như cũ.
Mọi người đã từng nghe quá nhiều tin tức liên quan tới Giang Túc, chính vì thế kể từ khi anh vào nhất ban, suốt cả một tuần mọi người đều bàn luận xem rốt cuộc anh đáng sợ tới mức nào.
Tuy chẳng ai thấy Giang Túc đáng sợ chỗ nào, nhưng suy nghĩ “Giang Túc rất đáng sợ” đã ăn sâu bám rễ trong thâm tâm mỗi người.
Anh không làm gì quá đáng, nhưng Hồ Tiếu vẫn bị hù dọa một phen.
Giang Túc không muốn lãng phí thời gian với Hồ Tiếu, anh buông cổ áo cậu ta rồi đứng thẳng người, dưới ánh mắt của cả lớp, thong dong về chỗ.
Giang Túc bước đi không ngừng, chỉ là sau đó thoáng quay đầu, hơi nâng tay lên.
“...” Hồ Tiếu há miệng, lời đến bên môi nhưng không thốt ra được câu nào.
Mặt cậu ta lúc trắng lúc đỏ, nhìn chằm chằm vào Giang Túc. Cậu ta chỉ đành ôm một bụng tức tối, tỏ vẻ không tình nguyện ngồi về chỗ của mình.
Đi tới hàng thứ hai từ dưới đếm lên, Giang Túc cúi đầu.
Bạn nhỏ bàn trên không hóng hớt như người khác, vẫn ngồi ngoan ngoãn làm đề thi Hóa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, từ câu đầu tiên giờ bạn nhỏ bàn trên đã làm tới cuối đề.
Giang Túc khom lưng kéo ghế, lười biếng dựa vào, tay lấy điện thoại ra.
Vì vụ ồn ào vừa nãy, bây giờ cả lớp rất yên lặng.
Sự trật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-to-noi-la-xong/91965/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.