Lâm Vy không phản ứng kịp: “Hả?” 
Giang Túc nâng mí mắt nhìn cô gái nhỏ đang bất động, “Không về nhà sao?” 
Lâm Vy ngẩn ngơ, giờ mới kịp hiểu là anh đặc biệt dừng thang máy để chờ cô. 
Không nghĩ đến trùm viết tắt lại tốt tính như vậy. 
Lâm Vy “Ồ” một tiếng, nhanh chóng thẳng lưng rồi vào thang máy. 
Giang Túc không nhanh không chậm thu về cánh tay đang chống cửa, lại ấn số tầng thêm một lần nữa. 
Cửa đóng lại, trong thang máy vô cùng yên tĩnh. 
Trong khi thang máy chuyển động, hai người đều không nói với nhau câu gì. 
Lâm Vy thỉnh thoảng lại lén lút nhìn và đánh giá chàng trai bên cạnh. 
Cô chỉ nhìn được nửa khuôn mặt bên trái của anh, rất sạch sẽ, không hề có một vết thương, bớt đi sự hoang dại, lại thêm phần khí chất. Anh đạm mạc tựa vào thang máy, dáng người cao gầy, nhìn qua có vẻ biếng nhác. 
Da của anh thật sự rất trắng, khi được bao phủ bởi ánh đèn thang máy, làn da ẩn hiện ánh sáng lành lạnh. 
Khiến người ta có cảm giác khá...xa cách. 
Đó là kiểu người mà rõ ràng họ đứng ngay trước mặt bạn, nhưng lại cho cảm giác xa không với tới, dường như làm thế nào bạn cũng không thể đuổi kịp. 
Nhìn lén một hồi lâu, Lâm Vy phát hiện ra rằng không biết từ bao giờ Giang Túc cũng nhìn sang phía cô. 
Cô thầm quan sát anh thêm hai lần, lần nào cũng bắt gặp ánh mắt của anh dừng ở ngực cô một lúc lâu. 
Anh ta có ý gì vậy, sao cứ nhìn ngực cô. 
Lâm Vy nhủ thầm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-to-noi-la-xong/91959/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.