“Giải: Khi đường sóng truyền đến điểm P, dao động của chất điểm P bằng 0, chiều chuyển động hướng xuống dưới...”
Lâm Vy đang ngồi làm đề thì điện thoại vang lên, cô nhìn lướt qua màn hình.
Tay phải cô cầm bút viết không ngừng còn tay trái nhấn phím, lơ đãng gõ chữ.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Ừ, nhìn thấy rồi."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Sáng nay khi cậu vươn vai ấy, tôi thấy cả rồi."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Chàng trai, vòng eo được đấy."
Đến khi hoàn thành một đề lớn, Lâm Vy mới phát hiện ra điều kì lạ.
Là điện thoại của cô.
Kể từ khi tin nhắn gửi đi thành công, điện thoại cô vẫn im lìm.
Mở khóa màn hình, giao diện tin nhắn không nhận được phản hồi mới.
Nhắn tin nghĩa là đôi bên phải trao đổi qua lại. Vì Giang Túc không có động tĩnh gì nên Lâm Vy quyết định dừng việc "tự biên tự diễn". Cứ làm vậy rõ là ngu ngốc.
Lâm Vy vừa định cất điện thoại thì khóe mắt lại vô tình nhìn vào tin cô đã gửi.
Thôi xong.
Hành động đầu tiên của Lâm Vy là xóa, đáng tiếc, tin đã nhắn quá hai phút, không thể xóa cũng không thể chỉnh sửa.
Ảo não hối hận ập tới, cô đập đầu bùm bụp vào bàn học.
Trong lúc làm bài sao cô lại nhắn tin làm gì cơ chứ. Đã nhắn tin thì thôi đi, lại còn giờ trò đùa cợt người khác.
Trôi dạt theo suy nghĩ càng khiến cô quẫn bách, đầu đập tiếp hai cái lên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-to-noi-la-xong/2125973/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.