“ĐM đứa nào vậy, mẹ kiếp..."
Lâm Vy nghe Hồ Tiếu xẵng giọng mắng chửi om sòm, cô bèn đạp mạnh một cú vào người cậu ta.
Hồ Tiếu nằm bẹp ở trên sân vận động một hồi lâu mới tỉnh táo được, khắp mình đau ê ẩm. Cậu ta dùng hai tay kéo túi đựng rác từ trên đầu xuống, ôm bụng gượng dậy, nhìn khắp xung quanh.
Kí túc xá sắp tới giờ đóng cửa, chỉ có lác đác vài người ở sân bóng rổ gần đó, còn xung quanh không có lấy bóng dáng một ai.
***
Sau khi nhảy ra từ cửa sau, Lâm Vy cúi xuống nhặt balo lên, phủi hết đất cát phía trên, sau đó cô trở lại dáng vẻ một học sinh ngoan ngoãn như ngày thường, vai đeo balo ngay ngắn, chờ đợi dưới trạm xe bus.
Kể từ khi mẹ không may qua đời, ở nhà họ Trần trở thành một người xa lạ, cô luôn cố gắng kìm nén tính tình của mình, tuyệt đối không bao giờ gây ra phiền phức, chuyện phiền phức vây tới thì cô sẽ tránh né, tránh không được, cô sẽ nhẫn nhịn hết mức có thể.
Chỉ có điều, Lâm Vy học cùng Hồ Tiếu hai năm, con người cậu ta đáng ghét tới mức nào, cô hiểu rất rõ.
Thật kì lạ, trước giờ cậu ta vẫn luôn sống như thế, cô cũng không mấy để bụng, nhưng hôm nay cô nhìn cậu ta lại thấy ngứa mắt.
Hồi trưa nói xấu Giang Túc, cô không vừa ý. Gần đến giờ vào học, cậu ta đi cửa sau rồi khóa chốt lại, chọc tức cô.
Lại thêm việc cậu ta đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-to-noi-la-xong/2125969/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.