Lâm Vi ngạc nhiên, vô thức muốn quay đầu về phía sau.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy giáo viên vật lý đang đứng ở trên bục giảng, gấp gáp thu hồi lại động tác.
Tại sao Giang Túc lại biết cô vẫn chưa ăn trưa, là.. Hứa Thuật.
Chỉ có thể là Hứa Thuật.
Trừ Bạch Kiến ra, thì cũng chỉ có Hứa Thuật biết cô vẫn chưa ăn trưa mà thôi.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Hứa Thuật nói cho cậu biết?
SU: Ừ.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Cảm ơn!
Trả lời xong, Lâm Vi chợt bừng tỉnh, hơn nửa tháng quen biết Giang Túc, cô sắp đem từ cảm ơn của cả kiếp này nói hết luôn rồi.
Cà khịa thì cà khịa, nhưng Lâm Vi vẫn thực sự cảm thấy rất cảm ơn Giang Túc.
Bao gồm cả buổi tối hôm thứ bảy đó, anh đem nhà mình cho cô mượn ngủ một đêm.
Vốn chỉ cho rằng lúc đầu trịnh trọng nói một lời cảm ơn, thì có thể xóa sạch toàn bộ, ai ngờ được ngày càng nợ nhiều hơn.
* * * Nợ nhiều đến nỗi sắp không trả được hết rồi.
Khương Chương Vân đã theo lớp 11-1 được một học kỳ rồi, mặc dù nói chuyện có chút gay gắt, nhưng cô ấy thực sự là một giáo viên chủ nhiệm rất tốt. Lớp nhất mặc dù là lớp bao gồm toàn học sinh giỏi, nhưng thật ra lúc dẫn dắt cũng không có phần nào bớt lo như tưởng tượng, em bé nhà Khương Chương Vân mới được một tuổi, nhưng cô ấy chưa bao giờ lơ là công việc của một giáo viên chủ nhiệm.
Bao nhiêu giáo viên bộ môn như vậy, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/1728510/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.