Lâm Vi quay đầu lại, nhìn thấy Tống Cẩm một tay cầm vở bài ghi chép một tay khác thì nhét trong túi áo, chân đi đôi giày cao gót mạnh mẽ đi đến.
Bởi vì xung quanh không có người, Lâm Vi mới nhỏ giọng gọi một tiếng: "Dì Tống."
Tống Cẩm hơi gật đầu, liếc nhìn một cái phòng giáo vụ ở trước mặt, dừng chân lại: "Có việc sao?"
Lâm Vi lập tức lắc đầu: "Không, không có gì."
Dừng lại một chút, Lâm Vi lại mấp máy môi: "Đúng, là học sinh lớp nhất của bọn cháu, bị thầy chủ nhiệm hiểu nhầm rồi, cháu muốn làm chứng giúp cậu ấy."
Tống Cẩm "ừ" một tiếng, hất cằm về phía đó, "Vậy cháu đi đi."
Sau đó cũng không đợi Lâm Vi trả lời, thì đã đi mất rồi.
Lâm Vi đợi đến lúc bóng lưng của Tống Cẩm, khuất khỏi cầu thang rồi mới nhấc tay gõ cửa hai tiếng, sau đó đem cánh cửa mở hé ra một khoảng, thò nửa đầu vào trong: "Báo cáo."
Lâm Vi là học sinh xếp thứ nhất của khối 11, Địa Trung Hải cũng có ấn tưọng khá tốt với cô, ở trong trường vẫn thường xuyên nói, các học sinh trường Tứ Trung mà được như Lâm Vi, thì ông cũng có thể thất nghiệp rồi.
Địa Trung Hải đang tức giận, nhìn thấy Lâm Vi, biểu cảm trên mặt rõ ràng đã trở nên dịu hơn: "Có việc gì sao?"
Lâm Vi nhẹ nhàng gật đầu một cái, dưới sự đồng ý của Địa Trung Hải, mở cửa đi vào trong phòng giáo vụ.
* * * Trừ việc đến để nhận biểu dương và nhận thưởng, thì đây cũng là lần đầu tiên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/1728508/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.