Quay về chỗ ngồi của mình, Lâm Vi cầm bút lên tiếp tục vẽ sơ đồ mạch điện, nghe thấy lời cuối cùng mà Khương Chương Vân nói, tay Lâm Vi run run, suýt nữa thì đâm thủng tờ giấy: "..."
Tất cả lớp đều cúi đầu, mím môi cười nhịn cười: "..."
Khương Chương Vân đem ánh mắt đang nhìn Giang Túc, liếc sang phía khác, dừng trên người Lâm Vi đang cầm bút vẽ vẽ: "Lâm Vi, em đọc bài văn của bạn học Giang Túc cho mọi người nghe."
Lâm Vi theo vô thức định đứng lên.
"Không cần đứng dậy, em ngồi tại chỗ đọc là được rồi." Khương Chương Vân lại nói.
Lâm Vi thu lại động tác đang định đứng lên, rút bài thi điểm 0 để bên dưới tờ giấy nháp ra, lật xem hết một lượi, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô liền không nhìn được mà cười thành tiếng tại chỗ.
Trong lớp hơn 30 người đợi mấy phút từ nãy đến giờ, không thấy tiếng động gì, không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn Lâm Vi.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Vi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, đọc rõ ràng từng chữ một giống như học sinh tiểu học vậy: "Thưa cô, không được, cô ngày càng tiến gần lại chỗ em, đừng không thu điện thoại của em."
Lâm Vi nhìn thấy Bạch Kiến vùi mặt xuống bàn, cười khúc khích.
Các bạn học hoặc là nhếch miệng cười, hoặc che miệng, hoặc quay người lại.. Tóm lại do tin đồn ghê gớm về Giang Túc, mà lớp học trở nên lộn xộn.
Lâm Vi thấy Khương Chương Vân không hô dừng lại, cô ngừng lại 2 giây, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/163437/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.