Đề toán này, vốn dĩ là cô có hai đề cơ, tiết tự học buổi tối lúc cô gửi mẩu giấy cuối cùng cho Giang Túc, liền đem luôn cả tờ đề sạch sẽ kia trả lại cho cậu ta rồi.
Thế nào mà bây giờ lại xuất hiện ở trong balo của cô?
Chính xác mà nói, là Giang Túc đã âm thầm nhét lại vào balo của cô từ lúc nào vậy?
Thật ra thì Lâm Vi cũng không nhất thiết phải đổi tờ đề kia với Giang Túc, Tăng Giảm khá là yêu quý cô, và cô vẫn luôn là học sinh mà thầy tự hào nhất, bình thường rất là nghiêm khắc, nhưng thực tế thì thầy vẫn luôn đặt kỳ vọng cao với cô.
Tăng Giảm rất ít khi khen cô, nhưng có mấy lần cô đi qua phòng làm việc, vô tình nghe được thầy đang khen cô với giáo viên toán lớp bên cạnh. Vậy nên cô hiểu rõ, cho dù cô có nộp tờ đề thi hỏng kia lên, Tăng Giảm cũng sẽ không nói gì cô cả.
Nhưng cô muốn cô hết sức tránh gặp phải tình huống như vậy, cố hết sức để không tăng cảm giác tồn tại ở trước mặt Tống Cẩm.
Nhưng tất cả đều chỉ là giả thiết của cô mà thôi, Giang Túc không đồng ý, cô cũng không miễn cưỡng anh được.
Nhưng Lâm Vi không ngờ rằng Giang Túc lại đem đề thi trả lại cho cô.
Vậy nên câu nói buổi tối "lưu lại số điện thoại, thì sẽ thân quen thôi." là.. bước đầu nhượng bộ với cô?
Nhượng bộ không thành, thì lại nhét tờ đề cho cô?
Lâm Vi càng nghĩ lại càng cảm thấy bạn bàn sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/163420/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.