Không khí ở hành lang càng yên tĩnh hơn.
Nhìn thấy sự khác thường của cô gái phía trước, Giang Túc nét mặt thờ ơ ngẩng đầu lên chút.
Anh nhìn cô ba giây, thuận theo tầm mắt của cô nhìn xuống dưới.
Nhìn thấy ở cổ tay có một vết xẹo dài xấu xí, anh khép mắt lại, sau đó buông tay cô ra, đút tay vào trong túi.
Nhìn theo hành động của anh, cô trong chốc lát cũng hoàn hồn lại, nhưng cũng quên luôn vừa nãy cô định nói cái gì rồi.
Giang Túc liếc cô một cái, thấy cô không có ý định mở miệng nói, liền miễn cưỡng mở miệng nói: "Còn việc gì sao?"
Lâm Vi "..."
Một tiếng, lắc đầu một cái: "Không."
Giang Túc không nói, lùi lại phía sau hai bước, dáng vẻ muốn đóng cửa lại.
Ngay lúc tay anh sắp đóng cửa lại, giống như nghĩ ra gì đó, liền đút tay vào túi quần mò mò hai cái, lại bước về phía trước nửa bước, giơ tay lấy ra một chiếc hộp màu đỏ để vào trong chiếc đĩa trên tay Lâm Vi.
Vang lên một tiếng, cô nghe thấy anh nói một câu: "Quà đáp lễ."
Cửa lại một lần nữa đóng lại.
Lâm Vi chớp chớp mắt, một bên nhét nốt miếng dưa hami vào miệng, một bên cúi đầu nhìn chiếc hộp trong đĩa ấp a ấp úng.
* * * kẹo cầu vông.
Hàng xóm mới đến, tặng cho cô một hộp kẹo cầu vông, coi như là quà đáp lễ cho một đĩa hoa quả.
* * *
"Túc ca! Túc gia! Ông chủ Túc! Túc Túc!"
Cách máy tính vẫn còn một đoạn dài, Giang Túc đã nghe thấy tiếng gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/163412/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.