Vu Giai dừng xe lại trước cửa rồi xuống xe, nhìn về phía cửa sổ đang sáng đèn.
“Về thấu nhà rồi.” A Đức vừa nói vừa đi xuống từ bên kia xe, ném áo khoác trong tay về phía Vu Giai.
“Tiểu Giai, tuy chỗ này cách nhà không đến mấy trăm mét nhưng xuống xe vẫn phải nhớ khoác áo vào.” Anh dựa vào cửa xe, nói chuyện với Vu Giai.
“Em cũng về thấu nhà rồi nên anh không tiễn nữa nhé.”
“Vâng.” Vu Giai đáp lời, mặc áo khoác vào.
“Vào đi, không lại bị anh Đoan bắt gặp mất.” A Đức vẫy vẫy tay với Vu Giai. “Anh nhìn em vào.”
“Trời cũng không còn sớm, anh không vào thì em cũng không ép anh đâu.” Vu Giai cười, ở đáy mắt ánh lên ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống. Trong nháy mắt, tựa như có một hồ nước đang lay động, sóng sánh vô cùng tươi sáng.
“Về nhà thì nhớ đi ngủ liền đấy. Đã uống rượu mà còn lái xe, anh nhớ cẩn thận không em lại mách anh với chị Triệu đấy.”
A Đức ra vẻ khổ sở: “Con nhóc vô lương tâm này, uổng công anh cưng em như thế.” Sau đó anh ấy thu vẻ mặt đau khổ lại rồi cười rộ lên: “Đi về đi, em cũng nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vu Giai vẫy tay tạm biệt A Đức. Cô đẩy cửa, đi vào sân, đi tới cửa thì quay đầu nhìn, thấy A Đức còn đứng ở dưới đèn đường, đứng dựa vào xe. Anh thấy cô quay đầu lại nhìn mình thì cười vẫy tay với cô. Cô đi vào trong nhà, nhìn qua những khối pha lê trong suốt trên cửa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-ban-trong-mot-khoang-thoi-gian-gioi-han/1007445/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.