Bạch Niệm sững sờ nhìn.
Đồ Vấn vẫn đang hạ đường huyết, nhíu mày thật chặt, những đường gân xanh hiện ra trên mu bàn tay trắng nõn của cậu.
Loại trạng thái này cơ hồ kéo dài liên tục cho đến tận lúc nhập viện.
Trịnh Thư Ý lắc lắc cánh tay Bạch Niệm, nhỏ giọng kêu lên: “Bạch Niệm?”
Bạch Niệm kêu ‘A’ một tiếng rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Niệm môi trắng bệch, Trịnh Thư Ý lo lắng cô cầm cự không được, nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ và Lý Văn Hiên sẽ ở lại đây”
Bạch Niệm vẫn là không yên lòng, lắc đầu: “Tớ vẫn nên ở lại”
Ngay lúc này, bác sĩ tiến vào.
Bác sĩ hỏi: “Các anh chị ai là người nhà của cậu ấy?”
Ba người đều lắc đầu. Trịnh Thư Ý nói: “Chúng tôi đều không phải là người nhà, mà là bạn học của cậu ấy”
Bác sĩ nhíu mày: “Tại sao người nhà lại không tới?”
Ba người lại lắc đầu. Bạch Niệm hỏi: “Có ảnh hưởng gì không ạ?”
Bác sĩ nói: “Tuy rằng tình trạng của cậu ta không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải ở lại quan sát thêm 2 ngày”
Lý Văn Hiên nghiêng đầu nhìn nhìn, nói: “Còn phải xem cậu ấy có đồng ý ở lại không nữa, mỗi ngày đều bướng bỉnh như một con lừa vậy”
Trịnh Thư Ý liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Cậu không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu.”
Bác sĩ nói: “Nơi này là bệnh viện, buổi tối không được ồn ào. Tôi đề nghị vẫn là gọi phụ huynh đến, tiền thuốc men gì đó, cậy ấy còn chưa có trả”
Bạch Niệm xiết chặt đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-ban-trong-mot-khoang-thoi-gian-gioi-han/1007442/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.