Giang Kinh Tá cố ý thả nhẹ hô hấp và động tác, không khí trong phòng bệnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng có quy luật của Nam Âm.
Ánh mắt của anh, chăm chú nhìn Nam Âm đang ngủ say, bộ dáng chuyên chú, giống như, trong thế giới của anh chỉ còn lại mình Nam Âm.
Vì vuốt ve mà độ ấm đầu ngón tay tản ra khắp nơi, cánh môi mềm mại đầy đặn hướng lên trên, từ khuôn mặt tinh xảo, ngón tay một đường uốn lượn xuống cánh mũi thẳng tắp, mang theo độ ấm của anh và cô, tinh tế miêu tả đường nét của cô.
Như bị người quấy nhiễu khỏi giấc mộng ngọt ngào, Nam Âm nhíu nhíu mày, vô thức ưm một tiếng, cánh tay gối lên đầu hơi động, rồi sau đó hai mắt chậm chạp mở ra.
Vừa mở mắt, còn chưa ý thức được gì, trì hoãn vài giây, Nam Âm theo bản năng kiểm tra tình trạng của Giang Kinh Tá, không nghĩ tới vừa nâng mắt, liền chạm phải ánh mắt sáng rực chăm chú của anh.
Ánh mắt Nam Âm dừng lại, lơ lửng không dám nhìn anh, liếc xuống cánh tay của Giang Kinh Tá thuận theo động tác tỉnh lại của cô mà giơ lên.
Cảnh tượng giờ phút này, thật giống như cô chủ động đưa hai má dán lên bàn tay dày rộng của Giang Kinh Tá, sít sao, ngoan ngoãn, để mặc anh vuốt ve.
Giống như động vật nhỏ muốn chủ nhân vuốt lông.
Mặt Nam Âm đỏ lên, chống cơ thể dậy lùi về sau, cẩn thận liếc mắt nhìn Giang Kinh Tá nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-mot-chut/3590939/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.