Giang Kinh Tá bỗng ngây người, Nam Âm đã tiến lên một bước, cầm lấy con ếch đồ chơi, che ở trước mặt mình, sáp lại gần Giang Kinh Tá.
“Nào, không cần phải ngượng ngùng, mau tới chào hỏi với bản thân đi.....” Giống như vì trả thù những lời chê bai vừa nãy của Giang Kinh Tá, Nam Âm kéo kéo hai cái tay ngắn của con ếch, dùng tay xoa nách con ếch đồ chơi, thấp giọng bắt chước thanh âm của anh, “Ta là Giang Kinh Tá, ta bị phong ấn rồi.”
Nhìn động tác của Nam Âm, Giang Kinh Tá chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, giống như nách của mình lúc này bị Nam Âm xoa vậy, rất ngứa.
Anh cúi xuống nhìn đôi mắt nhô ra của con ếch đồ chơi, không nhịn được nhún vai, Nam Âm đã tự động nhập vai, “Oa oa oa, cậu thật xấu, nhanh đi ra khỏi cơ thể tôi.”
Đi ra khỏi cơ thể cô.
Như nghĩ đến gì đó, Giang Kinh Tá che giấu suy nghĩ ho nhẹ một tiếng, vành tai bắt đầu đỏ lên.
Hồi lâu vẫn không thấy Giang Kinh Tá mở miệng, Nam Âm từ phía sau con ếch nhô đầu ra, còn chưa thấy rõ sắc mặt của Giang Kinh Tá, trên tay bỗng dưng thấy nhẹ đi, con ếch đồ chơi bị Giang Kinh Tá lấy đi, tiếp theo đó trước mắt tối sầm, đỉnh đầu bị một thứ gì đó trùm lên.
Hai mắt bị che lại, tầm nhìn là một mảnh tối đen, bên tai còn truyền đến tiếng cười nhẹ của Giang Kinh Tá, Nam Âm theo bản năng đưa tay muốn kéo thứ trên đỉnh đầu mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-mot-chut/3590926/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.