Giang Kinh Tá một đường một tay xách vali tới phòng của Nam Âm.
Nam Âm đi theo sau anh, thấy anh đặt vali xuống, cũng không vội đi ra ngoài, mà đi qua đi lại nhìn quanh phòng cô, thỉnh thoảng lại xem xét một góc nào đó.
“Anh làm gì vậy?” Nam Âm nhìn một loạt động tác của anh, dở khóc dở cười hỏi.
“Kiểm tra xem trong phòng có vật phẩm nguy hiểm hay không.”
Nam Âm sửng sốt, cô còn tưởng anh đang tìm đồ, lúc hồi phục tinh thần lại định nói gì đó, cửa phòng khép một nửa bị ai đó gõ từ bên ngoài.
Thấy Giang Kinh Tá cầm gối ôm trên giường nhìn trong nhìn ngoài, Nam Âm xoay người mở cửa, chỉ thấy đạo diễn đứng ở cửa, trong tay hình như còn giơ lên chai thuốc.
“Đạo diễn, làm sao vậy?” bình thường mà nói, thời điểm bắt đầu chương trình, đạo diễn không có khả năng xuất hiện trước máy quay.
“Tạm dừng quay trước đã, Kinh Tá vừa mới bị đụng phải, tôi cho người đem thuốc tới.” Đạo diễn nhìn Nam Âm giải thích, vừa định lướt qua Nam Âm mà đi vào, nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá còn đang xem xét căn phòng, nghĩ nghĩ liền nhét chai thuốc vào tay Nam Âm, “Nam Âm, lát nữa cô nói với Giang Kinh Tá một tiếng, bảo cậu ta nhớ bôi thuốc.”
“........” Nam Âm chưa kịp nói gì, thì thấy đạo diễn đã xoay người đi xuống lầu.
Cô nhìn qua máy quay bên trong phòng, quả nhiên đã dừng quay hình, cho nên mới yên tâm mở miệng nói, “Nơi này khắp nơi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-mot-chut/3590923/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.