Cô gái lạ mặt từ từ gượng ngồi dậy, quay mặt qua Nhất soái, cô nắm lấy tay cậu, ánh mắt vẫn mang vẻ tuyệt vọng:
- Tôi không biết, tôi bị vứt ra bãi rác, tôi dơ bẩn, tôi không có tên, tôi là ai? Tôi đang ở đâu vậy? Tôi không có tim đâu đừng xem nữa.
Câu nói khiến cả căn phòng sửng sốt. Quả là cô ta tỉnh táo mà sao không có tim, quái lạ. Nhất soái bỗng đuổi hết mọi người ra ngoài. Đóng sầm cánh cửa lớn, cậu ta lại gần cô gái, bằng giọng nói ấm áp, cậu hỏi:
- Bây giờ chỉ có mình tôi và cô, nào nói cho tôi biết cô là ai đi!
- Phì... nói ra anh cũng chẳng tin đâu. Tôi không phải người mà là ma...nơ...canh. - Cô cười nhạt nhẽo, ánh mắt không một chút hi vọng.
Cô đứng dậy, trước ánh mắt hãi hồn của nhất soái. Cô quay người đối diện với cậu. Cô nói:
- Tôi đang ở đâu? Anh là ai? Tại sao lại mang tôi đến đây? À... lại vì mấy cái thú vui nhất thời của con người các anh, đem diện cho tôi ba cái thứ đồ chưng diện lòe loẹt, không thể sử dụng thì vứt đi như rác rưởi. Ghê tởm!
Hạo Thiên kinh ngạc, một cô gái ma- nơ- canh biết nói, có cảm xúc. Cậu đứng dậy, nắm cổ tay trái của cô gái lạ. Mày cậu nhau lại, đôi mắt khẩn cầu:
- Cô cho phép tôi nuôi dưỡng cô nhé! Như một người bạn, thề không đối xử nhưng những người khác. Tôi cô đơn lắm!
Đôi mắt cô xoẹt qua một tia hi vọng, tin vào lời nói của nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-la-sai-a/31351/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.